Chương 387: Thiên kiêu chi tử (2)
Được năm vị trưởng lão tới đón đã là vinh hạnh hiếm có.
Mà đi khi lại được người đứng đầu một tông đại tu Kim Đan tự mình đưa tiễn, hành lễ nói lời cảm tạ?
Với độ tuổi này, tu vi này, đệ tử Lạc Thủy Tông cũng không tưởng tượng được bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện tình cảnh như vậy.
Mà nhìn trên dưới toàn Lạc Thủy Tông nhất tề đưa tiễn, Phương Thốn chỉ cười, lần thứ hai hành lễ.
Sau đó hắn không nhiều lời nữa, xoay người trở về thuyền khoang thuyền
...
“Bỗng nhiên nổi tiếng mà công tử nói chính là như vậy?”
Bên trong pháp chu, Vũ Thanh Ly ngẩng đầu lên đến, dường như có chút khó hiểu: “Sao ta có cảm giác Lạc Thủy Tông chiếm được món hời càng lớn hơn nữa?”
“Ngươi khen ta ta khen ngươi, ngươi vui ta vui, cả nhà cùng vui.”
Có vẻ tâm trạng Phương Thốn rất tốt, cười đáp: “Nhiều người khen ngợi thì thanh danh mới cao, không phải sao?”
Vũ Thanh Ly nhíu mày hỏi: “Thanh danh thật sự quan trọng như vậy sao?”
Phương Thốn cười nói: “Đương nhiên!”
Hắn không giải thích nhiều về vấn đề này, trên thực tế trong thế giới này, người hiểu được đạo lý này đâu có thiếu?
Dù không có những thói quen quen thuộc ở kiếp trước, nhưng cách của một số người thông minh đều có chút ngầm hiểu, có “thánh sống” như Phạm lão tiên sinh, lại có khẩu hiệu của những luyện khí sĩ trảm yêu trừ ma, dù là tiên môn thông thường cũng phải lấy cái gì mà Thiên Sơn Thất Tử, Thập Đại Mỹ Nhân Thanh Giang, ngay cả con Khuyển Ma kia đều biết lấy cho mình một cái tên “Thực Nguyệt Thần Quân”...
Vũ Thanh Ly không tiếp tục theo đuổi vấn đề này, chỉ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Hy vọng rằng Lạc Thủy Tông cũng sẽ có qua có lại...”
“Đương nhiên rồi.”
Phương Thốn cười trả lời, nhìn về một phía: “Nếu không hắn ta đến đây làm gì?”
Vũ Thanh Ly cũng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạc Chân Chương trên khoang thuyền thoải mái phẩm trà, trợn trắng mắt xem thường.
“Tất cả mọi người là đồng môn, ngươi có thể đi theo, vì sao ta không thể đến đây?”
Vũ Thanh Ly nói: “Hiện giờ ta đã là người của Thủ Sơn Tông, ngươi là người của Lạc Thủy Tông.”
“Không muốn nói chuyện với ngươi...”
Hạc Chân Chương khinh thường quay đầu, nhanh chóng nở nụ cười: “Dù sao Phương nhị công tử cũng sẽ không đuổi ta ra ngoài...”
Vừa nói vừa nháy mắt với Phương Thốn: “Đúng không?”
“Đuổi đi ngươi ra ngoài thì không thể.”
Phương Thốn cười nói: “Có điều ta rất hiếu kỳ là ai bảo ngươi tới đây?”
Vừa nãy mình viết trên bức tường đá không hề thấy bóng dáng Hạc Chân Chương, không ngờ mới vừa một lúc, lão Hạc đã ngồi trên pháp chu của mình, ở vị trí thoải mái mà mình từng ngồi, thoải mái phẩm trà Vân Vụ mà mình thích nhất, chẳng những mang người đến, còn mang theo hành lý, bộ dạng khăng khăng một mực phải bỏ nhà đi theo mình...
“Ta cũng không biết, đang ngủ thì trưởng lão đánh thức ta...”
Hạc Chân Chương duỗi thắt lưng, nói: “Khi đó, ngươi mới viết được một nửa trên bức tường đá, trưởng lão không nói gì, chỉ nói mọi người đều cùng thư viện rồi bảo ta đi theo ngươi học hỏi, dù không thể báo đáp được đại ân, nhưng bưng trà rót nước cũng được...”
“Trong Lạc Thủy Tông cũng toàn là một đám cáo già...”
Phương Thốn nghe vậy, không khỏi nở nụ cười: “Nhưng ta thích làm việc với cáo.”
“Từ giờ trở đi, vận mệnh của ngươi liền buộc chung một chỗ với ta rồi.”
Phương Thốn bảo tiểu hồ ly kéo một tấm nệm hương bồ lại, sau khi ngồi xuống thì rót một tách trà, cười nói.
“Đây là ý gì?”
Hạc Chân Chương cũng tự rót cho mình thêm một tách, tò mò hỏi.
Phương Thốn cười nói: “Ý là ta tốt ngươi cũng tốt, nếu ta không tốt...”
...
“Phái đệ tử họ Hạc kia qua chưa?”
Cùng lúc đó, trong Lạc Thủy Tông, tông chủ Lạc Thủy Tông nhìn pháp chu biến mất trong mây rồi trở lại trước bức tường đá, chuẩn bị tự mình viết pháp môn mà Phương Thốn vừa mới lưu lại xuống dưới, sửa lại thành sách đang hờ hững hỏi trưởng lão bên cạnh.
“Phái qua rồi, bây giờ vẫn chưa bị đuổi đi xuống dưới nghĩa là vị Phương nhị công tử kia chịu để hắn đi theo.”
Trưởng lão bên cạnh nghiêm túc trả lời, lại hơi tò mò hỏi: “Tông chủ phải đệ tử kia đi là có ý gì?”
“Vị Phương nhị công tử này có thiên tư cao đến đáng sợ.”
Tông chủ Lạc Thủy Tông phất tay áo, nhẹ nhàng thở dài: “Lúc đầu ta còn nghĩ đến hắn đế ngũ tông là muốn mượn thanh danh của huynh trưởng nhà mình, lấy cho mình một cơ hội xem kinh nghĩa của ngũ tông, bổ sung thân pháp cho chính mình, hiện tại mới phát hiện, hắn không coi đây mà một món hời để chiếm, chỉ với thiên tư này của hắn, xem pháp thuật của ngũ tông, ngược lại là ngũ tông được lợi...”
“Ài, giờ hắn để lại pháp môn trên bức tường đá này, giống như là giúp Lạc Thủy Tông ta mở ra một phương hướng tu hành khác, nhất là bốn dòng thơ này, nếu Lạc Thủy Tông ta làm tốt, đạt tới bốn câu này thì nổi danh khắp Nguyên Thần quốc cũng chỉ là chuyện nhỏ...”
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính hắn quả thật có thể vang danh cái thế mà không chết yểu...”
“...”
“Một tháng lại có thể hiểu thấu đáo pháp thuật của Lạc Thủy Tông ta đến mức này, thậm chí còn kết hợp với Thần Minh Bí Điển của Thủ Sơn Tông, để lại pháp môn này, thiên tư này rất hiếm thấy, chỉ là... Ta có chút không hiểu, hắn chiếm được lợi, nhưng lại để lại...”
Vị trưởng lão kia hơi chần chờ, nói: “Hắn tính toán cái gì?”
Tông chủ Lạc Thủy Tông quay đầu nhìn ông ta một cái: “Ngươi cảm thấy hắn lấy được cái gì từ Lạc Thủy Tông ta?”
Trưởng lão hơi bối rối, lại không trả lời được.
Vốn dĩ đáp án hẳn là pháp thuật của ngũ tông, nhưng thực tế, Phương Thốn lại trả pháp thuật về, là mình chiếm hời mới đúng...
Như vậy, vậy rốt cuộc hắn lấy được cái gì?
“Là thanh danh!”
Ngược lại tông chủ Lạc Thủy Tông nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn xuống phía dưới.
Phía trước bức tường đá, khắp núi đều là đệ tử của Lạc Thủy Tông đang kích động, đang sùng kính thậm chí tôn thờ nhìn bức tường đá.
“Vốn dĩ trong mắt tu sĩ quận Thanh Giang hắn là là một tiểu bối được huynh trưởng che chở, làm việc có chút cuồng vọng, nhưng hôm nay, hắn ở tông môn chúng ta phá tan ấn tượng cua mọi người, lại một tháng xem hết mười sáu cuốn kinh nghĩa, thậm chí bổ sung toàn bộ pháp thuật của Lạc Thủy Tông ta, người như vậy, nếu là một khi đạt được thành tựu thì có thể trở thành một sự tồn tại tuyệt đỉnh, được người ta chú ý không?”