Chương 385: Bút nhanh hơn đao (2)
Thậm chí có rất nhiều người bất giác muốn ngăn cản, phải biết rằng bức tường đá này, đặc biệt là ba cái vấn đề trên cùng của bức tường đá đã mấy trăm năm không có ai giải quyết, từ lâu đã trở thành phong cảnh của Lạc Thủy Tông, cũng có đệ tử chợt có linh cảm muốn thử giải quyết, viết ra giấy trước, giao cho các trưởng lão, nếu tùy tiện viết lên đó, bức tường đá này đã trở thành mặt con mèo hoa từ lâu rồi.
Mà vị Phương Thốn công tử này lại...
...
“Đừng... Đừng ồn...”
Trong lúc xôn xao, người say mê học tập sửng sốt, vội vàng ngăn đám đông lại.
Cùng với đó, có càng nhiều đám đệ tử của Lạc Thủy Tông như phát hiện ra cái gì, ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía bức tường đá kia.
Mà ngay sau đó, hành động của Phương nhị công tử trước bức tường đá cũng đã khiến các trưởng lão, nghi trượng, chân truyền, thậm chí là tông chủ của Lạc Thủy Tông đều ồ ạt kéo đến từ khắp nơi, vội vàng nhìn về phía chữ viết của Phương Thốn trên bức tường đá, sửng sốt.
Có người cẩn thận nhìn lại, kích động đến nỗi run cả tay.
Bởi vì lúc này Phương Thốn dùng ngón tay làm bút, cách không vẽ trên bức tường đá, hay đúng hơn là các loại pháp môn.
Có rất nhiều pháp môn, ngày thường bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, lại đột nhiên hiểu rõ ràng.
“Đó là...”
Nhìn những pháp môn kia, có người bỗng nhiên phản ứng lại, biến sắc.
Cũng là đúng lúc này, Phương Thốn cảm giác được ánh mắt nhạc từ khắp Lạc Thủy Tông truyền đến, sự im lặng căng thẳng giữa núi, nhưng tâm trạng của hắn lại rất sảng khoái, tay viết liên hồi, càng viết càng phóng khoáng, trong lúc suy nghĩ, rất nhiều pháp môn đã được viết lên tường.
Đây là một phần học được trong những thứ hắn lật hết điển tịch của Lạc Thủy Tông suốt một tháng qua...
Lần này hắn đến ngũ đại tông môn, mục đích vốn cũng phải là vì tham kinh ngộ pháp.
Hắn muốn bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.
Nếu muốn chấp hành kế hoạch thần tượng trong giới tu hành, không có vài hành động đáng kinh ngạc thì sao mà được?
Về phần ba vấn đề khó của Lạc Thủy Tông...
Kỳ thật Phương Thốn nhìn ra, chắc hẳn trong lòng tông chủ và mấy vị trưởng lão của Lạc Thủy Tông cũng hiểu được.
Đó vốn không phải vấn đề khó!
Đây chính là hạn chế của truyền thừa, là ràng buộc của Lạc Thủy Tông.
Lạc Thủy Tông chủ yếu tu “Thư Kinh” trong Thất Kinh.
Mà “Thư Kinh” gồm rất nhiều vạn tượng, pháp môn khác nhau, có ba loại chính: phù triện, chú ngôn và chân kinh.
Trong đó phù triện và chú ngôn có hiệu quả chế ngự tốt nhất, cũng đơn giản nhất, cho nên Lạc Thủy Tông thiên về mặt này, cũng là phương hướng tu hành trọng điểm của bọn họ, nhưng trên thực tế, Thư Kinh đã được sửa lại rất nhiều, nhất là với Triều Ca, ngược lại rất ít người tu hành theo hướng này.
Lạc Thủy Tông tu phù triện, chính là vì bọn họ có thể nắm giữ pháp thuật này rất nhanh, chiến đấu và cạnh tranh với ngũ đại tông môn.
Tuy nhiên, các đại lão Triều Ca lại rất ít ra tay với người khác, thậm chí có rất nhiều người cả đời chưa từng ra tay. Một luyện khí sĩ như vậy có thể không có sức chống trả khi gặp thích khách, nhưng bọn họ đã hiểu thấu đáo đạo lý của chân kinh, truyền khắp thiên hạ, làm cho Đại Hạ lập tức có hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn luyện khí sĩ cường đại, cũng là đẩy mạnh vận mệnh của đất nước, thúc đẩy triều đại...
Nói trắng ra “Thư Kinh” vốn không phải là viết về cách để chiến đấu.
Lạc Thủy Tông ở biên giới Nguyên Thần quốc, hoang vắng man rợ, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, không có cách nào mới đành đi theo con đường này.
Nhưng thiên tư có hạn, thực lực của bọn họ lại không quá mạnh, vì thế, từ thế hệ này sang thế hệ khác, không biết bao nhiêu tiền bối của Lạc Thủy Tông đều trăn trở làm cách nào để đào ra tiềm lực chiến đấu từ phù triện, làm sao để tăng khả năng bảo vệ mình...
Nó giống như một người thích gầy thích cái đẹp, nhưng lại không muốn động đao búa...
Trên thực tế, Lạc Thủy Tông đang đi chệch hướng, tập trung vào phù triện, tất cả các đệ tử đều tiếp cận phù triện bất kể họ tu luyện gì.
Ba vấn đề khó kia cũng cùng loại.
Nói một cách tỉ mỉ rất phức tạp.
Nhưng trong suy nghĩ của Phương Thốn, cái này cùng giống như làm sao để duy trì vóc dáng mảnh mai mà vẫn có sức nâng tạ...
Làm sao để dưới tình huống mình trông không hề cao lớn vạm vỡ vẫn có thể hạ được một người vạm vỡ...
Làm thế nào để đi giày cao gót nhảy từ lầu hai xuống vẫn không trẹo chân...
...
Mà những gì Phương Thốn đang viết bây giờ là một pháp môn được pha trộn từ các loại điển tịch của Thủ Sơn Tông, kết hợp với một số pháp thuật thần thông của Lạc Thủy Tông, tìm ra những pháp thuật mới, những pháp thuật này, lấy bảo thân của Lạc Thủy Tông cũng có thể tu hành, nhưng nó còn sử dụng một số uy lực pháp thuật của Thần Minh Tông, cho nên nó đã khác với khi trước, ít nhất có vẻ như độ bí ẩn đã nhiều hơn mấy lần.
Từng dòng pháp môn được viết xuống, đến cuối cùng lại là bốn hàng chữ lớn.
Khuyển nghiệt khởi năng trường phệ nhật
Yêu phân định tùy tàn tuyết tiêu.
Vệ đạo mạc tiếu nho cân giả,
Thủ trung phù bút khoái quá đao.
(Nghiệt khuyển đâu thể sủa cả ngày
Yêu quái sẽ tan cùng tuyết đọng.
Đừng thấy đội khăn mà cười cợt,
Bút trong tay còn nhanh hơn đao.)
...
Rầm!
Lấy ngón tay làm bút, sau khi viết xong chữ cuối cùng, Phương Thốn đột nhiên thu lại pháp lực, ống tay áo bay bay, giống như tiên nhân chậm rãi hạ xuống.
“Vãn bối Phương Thốn, các vị tiền bối của Lạc Thủy Tông khai ân, cho ta tiến vào Lạc Thủy Tông xem điển tịch pháp thuật, học phù triện thư kinh, bổ sung thiếu sót của Thủ Sơn Tông, khẳng khái hào nghĩa, khiến người ta khâm phục, nay Phương Thốn đã đến Lạc Thủy Tông hơn một tháng, có chút giác ngộ, không dám che giấu.”
“Đây là lời ta để lại đây trước lúc rời đi, mong rằng cả hai tông đều sẽ có được thu hoạch, không phụ lòng đồ ma vệ đạo...”
“...”
Nhìn ánh mắt kinh dị khắp tông, Phương Thốn trên không cười chắp tay.
Mình đi khắp ngũ tông học thuật pháp, cho dù có thắng cược lần trước, nhưng vẫn có không ít tông môn cảm thấy mình đang kiếm lợi, cho nên bọn họ bày đủ loại thủ đoạn kỳ quái, cho dù mỗi một tông mình đều dâng lên hậu lễ để đổi lấy sự hài lòng của bọn họ, nhưng trong tiềm thức bọn họ vẫn đang cảm thấy đây chỉ là giao dịch, hoặc là đầu tư cho mình...