Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 389: Bách Hoa Hương Quốc (2)

Chương 389: Bách Hoa Hương Quốc (2)


Mà Phương nhị công tử vẫn luôn yên lặng, đến lúc này lại lộ ra chút bối rối, ngay cả y bào cũng không chỉnh tề, mặt đỏ ửng như gấc, cố gắng trấn định mà cười với tông chủ Vân Hoan Tông, chắp tay nói: “Vãn bối còn nhỏ, chuyện này không thể gấp được…”
“Cũng không còn nhỏ nữa!”
Nữ tông chủ Vân Hoan Tông cười nói: “Không ít người ở trần gian bằng tuổi ngươi đã làm cha rồi.”
Phương nhị công tử cứng đờ, cười khổ mà nói: “Nam nhân mà, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng…”
Nữ tông chủ Vân Hoan Tông cười ha hả, ngọt ngào mà nói: “Vậy thì tùy ngươi, nhưng mà nếu ngươi có thể qua được cửa này, vậy thì Vân Hoan Tông bọn ta sẽ chấp nhận ngươi, khi nào suy nghĩ xong thì đến đây ngồi nói chuyện, dù sao thiên tư của ngươi cao như vậy, người còn… thế thì sẽ không ai phải chịu thiệt cả. Đúng rồi, mấy người các ngươi sao lại không lễ phép gì vậy, mau lên đây kính Phương nhị công tử…”
“Tiền bối nói rất đúng, vãn bối sẽ ghi nhớ, thời gian gấp gáp, ta xin cáo lui trước…”
Vừa nghe thấy lời của nàng ta, Phương Thốn khẽ run lên, ánh mắt vội vàng ra hiệu với Vũ Thanh Ly và Tiểu Thanh Liễu: “Đi mau!”
“Sao lại muốn đi rồi?”
Vũ Thanh Ly ngẩn người.
Ở Lạc Thủy Tông hơn một tháng, cho dù là lúc trước ở Mộ Kiếm Tông thì cũng ở lâu hơn ở đây…
“Công tử lo lắng gì vậy, toàn bộ thuật pháp kinh nghĩa của Vân Hoan Tông ta đều được sao chép trong đây, theo lẽ mà nói thì để ngươi lại trong Môn Trung, tham khảo tìm hiểu lẫn nhau mới tốt, nhưng nếu ngươi đã khăng khăng muốn đi, vậy thì đành để ngươi mang đi thôi. Nhưng mà nếu trong quá trình tìm hiểu có gì không rõ, rất hoan nghênh ngươi quay lại Vân Hoan Tông để nghiên cứu, đương nhiên, nếu như ngươi lĩnh hội được hết thì cũng đừng quên chúng ta đấy…”
Tông chủ Vân Hoan Tông nở nụ cười, khẽ động cánh tay áo, lập tức có một vị nữ đệ tử ăn mặc giống trong cung đang bưng một chiếc hộp đến làm cho Phương Thốn sợ đến giật mình một cái, nhìn thấy người nữ đệ tử đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ kia là Mộng Tình Nhi học cùng thư viện ở thành Liễu Hồ thì hắn mới thở phào một hơi.
“Lại trực tiếp đưa tất cả bản sao chép kinh nghĩa đi sao?”
Vũ Thanh Ly đứng bên cạnh nghe, lập tức hiểu được tại sao Phương Thốn muốn rời đi, nhưng vẫn thấy rất kinh ngạc.
Vân Hoan Tông hào phóng như vậy sao?
Ngay cả Lạc Thủy Tông cũng không cam lòng cho Phương Tấc một quyển kinh nghĩa được sao chép…
Mà họ lại giữ Phương Thốn lại trong tông môn nghiên cứu kinh đạo, hoàn toàn khác với chuyện sao thành một bản khác!
Đương nhiên điều làm cho Vũ Thanh Ly kinh ngạc hơn chính là, Phương nhị công tử đang sợ cái gì?
Hắn ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp này của Phương Thốn, sau khi vội vội vàng vàng từ biệt với tông chủ Vân Hoan Tông thì cứ như gió, không hề do dự mà bay thẳng ra khỏi Trung Môn, đi đến Ngoại Môn, sau đó đi lên pháp chu đã sớm ở ngoài sơn môn, dường như hắn mới an tâm hơn…
“Phương nhị công tử đi chậm thôi…”
Tông chủ Vân Hoan Tông đi chân trần cưỡi trên mây mà đưa hắn ra ngoài sơn môn, y phục tung bay, chân dài tinh tế, mà ở bên người nàng ta còn có bảy hình bóng xinh đẹp chân dài nữa, họ đang đồng loạt che miệng cười, thoạt nhìn như là rất quen thuộc với hành động như của Phương Thốn.
“Tạ ơn tiền bối ưu ái ban thưởng…”
Phương Thốn vừa nhìn thấy bảy vị nữ tử kia, sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà chào tạm biệt.
“Nhớ lấy những lời mà ta đã nói với Phương nhị công tử, nhưng không được để lộ ra với người ngoài đâu đấy…”
Giọng nói yêu kiều của nữ tông chủ Vân Hoan Tông vang lên truyền đến pháp chu, đồng thời còn có một loạt tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
Trong tiếng cười, pháp chu nhanh chóng bay vào trong mây.


“Rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
“Rốt cuộc các người làm gì với Phương nhị công tử vậy?”
“Các ngươi đã làm gì…”
Mãi cho đến khi pháp chu chạy trối chết khỏi Vân Hoan Tông, không còn nhìn thấy bóng dáng của sơn môn đâu nữa thì hai người Vũ Thanh Ly và Hạc Chân Chương mới đồng thời mở miệng nhìn sang tiểu hồ ly đang ngẩn người một cái, rồi lại nhìn sang Mộng Tình Nhi.
Tiểu hồ ly vừa nghe thấy vậy, lập tức đưa tay lên che kín mắt.
“Xí, cái gì mà nói Phương nhị công tử là tay ăn chơi có tiếng của Liễu Hồ, trêu hoa ghẹo nguyệt là đỉnh nhất…”
Mộng Tình Nhi có chút khinh thường mà nhìn Phương Thốn, bĩu môi nói: “Phí công khen ngươi trong Môn Trung rồi!”
Hạc Chân Chương nghe thấy vậy, mắt lập tức sáng lên, vội vàng mà kéo ống tay áo Mộng Tình Nhi: “Nói rõ ta nghe nào…”
“Không nhắc đến nữa cũng được, không nhắc đến nữa cũng được…”
Phương Thốn đang dựa vào khoang thuyền, vô cùng mệt mỏi mà nói.
Mà Mộng Tình Nhi nghe thấy thế, cũng trợn ngược mắt mà nhìn Hạc Chân Chương một cái, nhấc chiếc hộp kia đặt trước mặt Phương Thốn: “Tông chủ nói rồi, bảo ta đi theo ngươi, nếu như ngươi có thể có được đồ tốt như lúc ở Lạc Thủy Tông thì nhớ đưa ta một phần rồi đưa về tông môn, đó sẽ là một phần công lao, quay lại thì chính là chân truyền, nếu như ta có thể đi theo ngươi để hưởng tý tiếng tăm, công lao sẽ rất lớn, quay về thì sẽ là thân truyền của nàng ta…”
Nàng ta vừa nói, vừa nở nụ cười mà nói tiếp: “Đương nhiên, công lao lớn nhất chính là…”
Nàng ta nói đến đây rồi nhìn Phương Thốn một cái.
“Không nhắc đến nữa, không nhắc đến nữa…”
Phương Thốn vội vã khoát tay, sau đó cẩn thận đánh giá Mộng Tình Nhi một cái rồi nói: “Đưa tay đây cho ta!”
Mộng Tình Nhi có chút kinh ngạc, đưa bàn tay tinh tế đến: “Làm gì?”
Phương Thốn nhéo một cái.
Lại buông tay rồi thở một hơi dài: “Còn tốt, không bị trúng bệnh…”
Nói xong sắc mặt có chút cảm khái, yếu ớt thở dài một hơi mà nói: “Ta vốn tưởng rằng mình rất giỏi, cho rằng bản thân mình có nhiều kiến thức, cho rằng mình biết nhiều điều mới lạ hơn những người xung quanh, còn có mỹ nhân yêu quái nhiều hơn nữa, nhưng ta thực sự là quá trẻ tuổi rồi, ta không hề biết hóa ra nước của cái thế giới này lại sâu như vậy, cũng không biết pháp thuật thần thông của cái thế giới này có thể lợi hại đến mức độ như thế này…”
“Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất