Chương 388: Bách Hoa Hương Quốc
“Ngươi nói, đến lúc đó sẽ có mấy người dám động đến hắn?”
Vừa cảm thán vừa nhìn về phía trưởng lão: “Thiên tư cỡ này, ngươi có nghĩ đến một người không?”
Vị trưởng lão kia nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Thần Mục công tử?”
“Không sai, chính là thiên kiêu chi tử kia, hoặc nói là tên quái thai kia.”
Tông chủ Lạc Thủy Tông chậm rãi gật gật đầu, thấp giọng nói: “Cửu Tiên Tông và Thất Tộc liên thủ bồi dưỡng ra vị Thần Mục công tử kia, được xưng là khí Tiên Thiên sắp viên mãn, thiên phú thần thông, ngộ pháp như thần, dù là luyện khí sĩ Kim Đan cảnh, hắn cũng liếc mắt một cái là nhìn ra sơ hở, khi tu hành như được trời ban thưởng, tốc độ như thần, người bên ngoài đều chỉ sợ tu hành tiến cảnh không nhanh, mà quái thai như hắn thậm chí còn phong ấn kinh mạch của mình, mới có thể miễn cưỡng áp chế chính mình không phá cảnh, mới giống như người bên ngoài...”
“Sáu năm trước, hắn vừa hiện thân lập tức khiến cả quận Thanh Giang kinh ngạc, ngay cả Phạm lão tiên sinh cũng khen không dứt miệng.”
“Ba năm trước, hắn dễ dàng đánh bại bốn người, giành danh hiệu vô địch ở Đại Tiên Hội.”
“Mà nay, hắn đã là một vị thần trong tâm trí của người tu hành khắp quận Thanh Giang, có hắn ở đây, Cửu Tiên Tông sẽ luôn là đứng đầu ở quận Thanh Giang. Ngay cả Phạm lão tiên sinh cũng không dám ép buộc Cửu Tiên Tông quá đáng. Ngay cả sứ giả của Nguyên Thần quốc cũng phải khách sáo với Cửu Tiên Tông, mà những người khác, thậm chí đều cho rằng Cửu Tiên Tông muốn mượn thiên tư của Thần Mục công tử này để tẩy trắng ô danh năm đó vứt bỏ Phương Xích tiên sư, muốn chứng minh với thế nhân, Phương Xích tiên sư là do Cửu Tiên Tông bồi duỡng thành...”
“Nhưng nếu là thanh danh của vị Phương nhị công tử này cũng tốt lên, vậy cục diện sẽ trở nên thế nào?”
“Thiên tư của vị Phương nhị công tử này đúng là rất cao...”
Trưởng lão không nhịn được nói: “Nhưng vị Thần Mục công tử này là do Cửu Tiên Tông bồi dưỡng gần mười năm, thế này thì phải so thế nào? Hơn nữa phía sau Thần Mục công tử chính là Cửu Tiên Tông và Thất Tộc, cho nên mới dám xưng là thiên kiêu chi tử, phía sau Phương nhị công tử kia chỉ là một Thủ Sơn Tông nho nhỏ...”
Tông chủ Lạc Thủy Tông cười nói: “Tất nhiên là Thủ Sơn Tông không thể nuôi ra một thiên kiêu chi tử, nhưng nếu là cả Thanh Giang thì sao?”
Trưởng lão bỗng nhiên hiểu được ý của tông chủ Lạc Thủy Tông, kinh sợ lại không dám nói.
“Cho nên, bảo đệ tử kia đi theo hắn đi!”
Tông chủ Lạc Thủy Tông nở nụ cười: “Nếu hắn có thể đi theo vị Phương nhị công tử kia học được cái gì là tốt nhất, nếu không học được cũng không sao, chỉ cần vị Phương nhị công tử kia có thể thật sự đạt được danh xưng kỳ tài cái thế, đợi đệ tử kia trở về thì trực tiếp để hắn làm chân truyền, cho hắn nhiều quyền lợi, bồi dưỡng trọng điểm, mà nếu là vị Phương nhị công tử kia không nên trò trống gì, vậy tìm cớ trục xuất đệ tử kia đi là được.”
Trưởng lão nháy mắt hiểu được ý của tông chủ Lạc Thủy Tông, khen ngợi: “Quả nhiên không hổ là tông chủ...”
Chỉ tìm hiểu pháp môn của Lạc Thủy Tông được một tháng mà những chữ trên thạch bích kia đã làm kinh hãi tứ phương!
Sau khi rời khỏi Lạc Thủy Tông, cho dù là Phương Thốn hay là những người khác ở trên pháp chu đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cho dù là không quá hiểu về phương diện này, Vũ Thanh Ly vốn lười động não suy nghĩ cũng cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng, lúc đi sang Mộ Kiếm Tông thì hắn ta và Phương nhị công tử đã gặp phải sự đối xử vô cùng lạnh nhạt, làm cho người khác hết sức khó chịu, nhưng mà khi đến Lạc Thủy Tông lại thuận lợi hơn rất nhiều, mà sau khi đi qua Lạc Thủy Tông, khi đi đến Vân Hoan Tông thì càng thuận lợi hơn nữa.
Vân Hoan Tông nằm trên sông Đào, sơn môn có ba điều quan trọng, vì tông môn đa số là nữ nên ở đây có rất nhiều quy tắc.
Có rất nhiều người nói trong giới tu hành quận Thanh Giang, thì Vân Hoan Tông là khó chọc vào nhất.
Nghe nói nếu có nam xông nhầm vào lãnh địa của họ thì sẽ có kết quả vô cùng thảm.
Đa số đều không thể ra ngoài được, mà cho dù có thể sống được ra ngoài thì đều sợ nữ nhân cả đời.
Mà cho dù là có luyện khí sĩ có danh phận, dùng thái độ lễ phép kính thăm thì cũng chỉ được mời đến biệt viện ở bên ngoài, nơi đó để tiếp đón mấy người nam nhân có địa vị cực thấp và đến với số lượng ít. Nếu như là có người đức cao vọng trọng đến, thuộc vào loại mà Vân Hoan Tông không thể trêu chọc vào được, cũng không được khinh thường thì cũng chỉ được mời đến Trung Môn, sau đó tông chủ của Vân Hoan Tông và mấy vị trưởng lão lớn tuổi ra tiếp.
Về phần những nữ đệ tử trẻ tuổi đang tu luyện ngộ pháp thì bình thường đều nghỉ ngơi ở trong Nội Môn, đừng mơ nghĩ đến chuyện ra ngoài…
Nhưng mà pháp chu của Phương nhị công tử vừa đến Vân Hoan Tông thì lập tức nhận được đãi ngộ khác hoàn toàn.
Lúc đi đến trước sơn môn thì đã có hơn hai mươi vị đệ tử Vân Hoan Tông xếp thành hai hàng, họ đều cầm đèn lồng, cưỡi mây mà đợi hắn.
Phương Thốn vừa xuống pháp chu thì cùng bốn người Tiểu Hồ Nữ, Tiểu Thanh Liễu, Vũ Thanh Ly, Hạc Chân Chương được người ta mời vào trong sơn môn, sau khi dâng trà, nói chuyện, nghỉ ngơi một lát thì đã để Hạc Chân Chương đang mắt nhìn láo liên đứng ở Ngoại Môn, bốn người khác thì đã vào trong rồi.
Gặp nữ tông chủ Vân Hoan Tông ở đây, ba người Tiểu Thanh Liễu, tiểu hồ ly, Vũ Thanh Ly còn được vị nữ tông chủ này ban thưởng, đương nhiên vì để đáp lễ nên Phương Thốn cũng tặng quà lại mấy đệ tử bên cạnh nữ tông chủ.
Sau đó lại để hai người Tiểu Thanh Liễu và Vũ Thanh Ly ở Trung Môn dùng trà, còn Phương Thốn và Tiểu Hồ Nữ được mời vào trong Nội Môn.
Ai cũng không biết là trong Nội Môn đã xảy ra chuyện gì.
Hai người Tiểu Thanh Liễu và Vũ Thanh Ly chỉ yên lặng ngồi dùng trà nửa tiếng đồng hồ, sau đó lại thấy Phương Thốn đi ra.
Tiểu hồ nữ đi bên cạnh hắn, dùng móng vuốt mà che lấy mắt.
Tông chủ Vân Hoan Tông cười cười mà tiễn ra, còn nói: “Phương nhị công tử suy nghĩ kỹ càng một chút, không thiệt đâu!”