Chương 390: Bách Hoa Hương Quốc (3)
Vũ Thanh Ly và Hạc Chân Chương ngồi một bên đều ngẩn người, nhất là Hạc Chân Chương, lông mày của hắn ta đã nhíu lại thành một đường thẳng rồi.
“Chuyện gì sao…”
Mộng Tình Nhi bĩu môi nói: “Không phải chỉ là một chút Bách Hoa Hương Quốc thôi sao…”
Lúc nàng ta nói đến bốn chữ này, Phương Thốn run lên một cái, nhắm chặt mắt để dần dần khôi phục tâm trạng của mình.
“Bách Hoa Hương Quốc?”
Nhưng Hạc Chân Chương nghe thấy bốn chữ này mắt lập tức sáng lên, kích động mà nói: “Phương nhị công tử biết cả Bách Hoa Hương Quốc rồi?”
Mặt Phương Thốn tràn đầy mệt mỏi, không hề muốn trả lời.
Nhưng Vũ Thanh Ly lại chần chừ mà hỏi: “Bách Hoa Hương Quốc là cái gì?”
“Đó là thần thông lợi hại của Vân Hoan Tông!”
Vẻ mặt Hạc Chân Chương tràn đầy vui vẻ mà nói: “Nghe nói đạo thần thông này xa hoa lộng lẫy, thần bí khó lường, thậm chí còn yêu kiều xinh đẹp như vị đại yêu tôn kia, người trúng phải thuật thần thông này, đừng nói là Kim Đan, cho dù là Nguyên Anh thì cũng không thể sống sót thoát được…”
Vũ Thanh Ly kinh hãi: “Mạnh vậy sao? Nguyên Anh cũng không thoát được sao?”
“Không!”
Hạc Chân Chương nghiêm túc lắc đầu, nói: “Không phải là không thoát được, mà là thoát ra được rồi cũng muốn quay về!”
“...”
Sắc mặt Vũ Thanh Ly trở nên kỳ quái.
“Không cần nói nữa, vĩnh viễn đừng nói chuyện như thế này ra ngoài, biết chưa hả?”
Đột nhiên Phương Thốn ngồi bật dậy, nghiêm túc mà nhìn toàn bộ mọi người trong pháp chu, khuôn mặt nghiêm túc dặn dò.
Mọi người trong thuyền đều ngẩn ra, sau đó đột nhiên cười phá lên.
…
…
“y da, cũng tính đây là giải quyết được một tâm sự đấy…”
Lúc này ở trước sơn môn của Vân Hoan Tông, vị nữ tông chủ còn chưa quay về mà đang nhìn theo pháp chu của Phương Thốn rời đi.
“Hình như tông chủ rất hào phóng với vị Phương nhị công tử này…”
Đám nữ đệ tử đứng bên cạnh cười nói: “Không chỉ truyền pháp, còn để cho chúng ta tự mình trưng bày cho hắn nhìn nữa…”
“Ta còn đang muốn nói các ngươi đấy…”
Nữ tông chủ quay người, nhìn về đám đệ tử này rồi cười mắng: “Bảo các ngươi hạ thủ lưu tình, sao vừa hở ra đã làm thật rồi?”
Đám nữ đệ tử cười nói: “Ai bảo Phương nhị công tử tuấn tú như vậy cơ chứ…”
“Như vậy cũng tốt.”
Nữ tông chủ cũng không tự chủ được mà nở nụ cười, nói: “Sau này cho dù là vị Phương nhị công tử kia trèo cao được đến đâu, thì cũng sẽ không ra tay nặng với Vân Hoan Tông ta, đã đặt cược hết rồi thì phải làm đến tận cùng, giờ vị Phương nhị công tử này đang cố tăng danh tiếng, các ngươi cứ xây dựng cho hắn ta mấy tin đồn phá cửu trận, một mình một kiếm xông vào núi gì đó mà truyền ra ngoài đi, nói cho mình càng đáng thương càng tốt…”
Đệ tử đứng bên đều nói: “Có chút không cam tâm, rõ ràng là hắn thoát được nhưng mà chúng ta có thua đâu…”
“Hừ…”
Nữ tông chủ cười mắng: “Không làm cho hắn ta tình nguyện ở lại Vân Hoan Tông, thế là các ngươi thua rồi.”
Nói xong, nàng ta lại khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn về hướng pháp chu của Phương Thốn biến mất, than thở: “Vị Phương nhị công tử này quá khác biệt với huynh trưởng của hắn ta, ta thấy lần này Linh Vụ Tông lựa chọn thật là có chút không thông minh cho lắm…”
…
…
Mà lúc này bên trong pháp chu, Phương Thốn nhìn thấy đã cách xa Vân Hoan Tông rồi, cuối cùng hắn mới hoàn hồn lại, thầm thở dài nơi đáy lòng, nhớ lại những tin tức mà vị nữ tông chủ Vân Hoan Tông đã nói với mình, ánh mắt hơi trở nên lạnh lẽo, sau đó nhìn về phía Vũ Thanh Ly ngồi một bên.
Hắn nhẹ giọng nói: “Bước tiếp theo, chúng ta phải đi tới Linh Vụ Tông!”
“Linh Vụ Tông…”
Vũ Thanh Ly vừa nghe thấy ba chữ này, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm hơn mấy phần.
Thực tế thì từ lúc hắn ta đi theo Phương Thốn rời khỏi Thủ Sơn Tông thì đã biết rồi sẽ có chuyện này.
“Ta không hy vọng vì chuyện của ta mà ảnh hưởng đến đại sự của trưởng lão!”
Vũ Thanh Ly im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói, lần này hắn ta xưng hô là “trưởng lão”.
“Không phải là vì chuyện của ngươi mà ảnh hưởng đến ta.”
Mà Phương Thốn lại nghiêm túc mà nhìn hắn ta, nhẹ giọng nói: “Lần này, là Linh Vụ Tông làm cho Thủ Sơn Tông ta khó xử trước!”
Bởi vì Phương nhị công tử kiên quyết không cho Mộng Tình Nhi nói, cho nên mọi người trên pháp chu cũng không biết rốt cuộc Phương nhị công tử đã gặp phải chuyện gì ở Vân Hoan Tông, chỉ là, sau khi bọn họ rời khỏi Vân Hoan Tông không lâu, lại có rất nhiều tin tức được truyền ra rất nhanh ở quận Thanh Giang, lúc trước Phương Thốn ở Lạc Thủy Tông, đã giác ngộ cho Diệp Huyền Chân, tiến hành lưu pháp môn trên tường đá thì đã kinh động một phía, được người người ca ngợi.
Thế nhưng không ai ngờ được rằng, những gì Phương nhị công tử thể hiện ra ở Vân Hoan Tông lại càng khiến người ta kinh ngạc!
Nghe nói Phương nhị công tử này đến Vân Hoan Tông thì gặp phải vấn đề khó khăn mà nữ tông chủ của Vân Hoan Tông đặt ra cho hắn, có hơn mười mấy đệ tử xuất sắc của Vân Hoan Tông ra tay, chia nhau thách đấu, mà Phương nhị công tử thì áo bào trắng tung bay phấp phới, chỉ nói rằng không muốn làm tổn thương đến những người đẹp của Vân Hoan Tông, cho nên đã bẻ cành hoa làm kiếm, lần lượt đánh với những nữ đệ tử này, đợi đến khi cánh hoa rơi hết thì đã thắng đủ mười trận…
Tài năng thiên bẩm đáng kinh ngạc được thể hiện ra khiến cho tông chủ Vân Hoan Tông không ngừng cảm thán.
Nhưng Vân Hoan Tông không phải dễ bắt nạt, lại bày ra mười Tuyệt Mê Hoan đại trận…
Các cuộc chiến nhiều vô số kể, cuối cùng, đệ tử Vân Hoan Tông phục sát đất, ngay cả nữ tông chủ Vân Hoan Tông cũng chỉ có thể thực hiện lời hứa, sao chép cho Phương nhị công tử thuật pháp của Vân Hoan Tông mà lúc trước đã đồng ý cho hắn, khen ngợi tài năng thiên bẩm của hắn, trên thế gian này không có người thứ hai.
Trong số những trận chiến được lan truyền nghe cứ như thật, chỗ duy nhất không hài hòa chính là chỗ này.
Nữ đệ tử nào đó của Vân Hoan Tông nói rằng sau khi Phương nhị công tử thắng nàng ta, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng ta, không kìm lòng nổi, đã cưỡng hôn nàng ta…
…nàng ta nói bản thân mình là một nữ tử rắn rỏi khí khái, bị người ta lợi dụng thì không thể buông xuôi, nhất định phải gả cho hắn!
…
…
“Thanh danh của ta…”