Chương 393: Công tử làm chủ (2)
Tông chủ của Linh Vụ Tông cười to nói: “Thật ra lục tông của Thanh Giang ta, lại có quận phủ do Phạm lão tiên sinh cai quản, tính cả các gia tộc lớn, đều như cây liền cành, tình cảm qua lại hàng trăm năm, đã từng có nhiều gia tộc ra tay giúp đỡ khi tông môn ta gặp khó khăn, thậm chí còn có rất nhiều Luyện Khí Sĩ của các gia tộc có xuất thân từ lục đại tông môn ta. Chúng ta cùng tiến cùng lùi, giúp đỡ lẫn nhau vốn là lẽ đương nhiên!”
“Những thuật pháp kinh nghĩa này có thể giúp đỡ Thủ Sơn Tông, đó cũng là cái duyên của chúng ta...”
Mọi người đều cười, nói rằng: “Nói cực kỳ đúng!”
Mọi người nói chuyện trong chủ điện, ngươi một câu, ta một câu, bầu không khí khá hòa thuận.
Trong lúc nói cười, chỉ thấy có người đã bưng trà vào trong Tàng Kinh Điện, bầu không khí cũng đã đến lúc tốt nhất, lại nghe thấy thương hào chưởng quỹ cười nói: “Chư mạch của Thanh Giang đều có mối quan hệ khăng khít, ngày trước Thủ Sơn Tông phân ly ra ngoài chư mạch lại khiến người ta có chút thương tiếc. Nhưng bây giờ đã có Phương nhị công tử làm cho cục diện tốt hơn, khiến mọi người vui vẻ yên tâm, chỉ là… không biết nếu nói ra có phải là tốt hay không…”
Người nào đó ngồi bên cạnh cười rằng: “Phương nhị công tử cũng không phải người ngoài, ngươi không thể nói cái gì?”
Thương hào chưởng quỹ thở dài nói: “Vậy thì lão phu cũng nói thẳng, Phương nhị công tử là người biết rõ tình hình tổng thể, có Phương nhị công tử ở đây, quận Thanh Giang ta có thể bình an vô sự, kề vai sát cánh, mọi thứ đều ở trong tầm tay, chỉ là, Thủ Sơn Tông ai nấy đều như vậy, khi làm chuyện gì thì vẫn luôn có hơi nóng vội, khiến chư tông cảm thấy khó xử, không biết nên xử lý như thế nào, cũng chỉnh đành nhờ Phương nhị công tử chuyện này…”
“Ồ?”
Phương Thốn cười nói: “Thủ Sơn Tông ta suy tàn như ngày hôm nay, đến bản thân còn khó bảo vệ được, ai dám khiến Thất Đại Gia Tộc khó xử chứ?”
“Ôi, còn ai vào đây được nữa…”
Nhị lão gia nhà họ Hồ đáp lời, lắc đầu bất lực, cười khổ: “Đương nhiên là Tiểu Từ tông chủ rồi. Hẳn là Phương nhị công tử cũng biết, từ chuyện núi Ô Nha, không biết có phải là do Phương nhị công tử giết Khuyển Ma và giành được danh tiếng lớn cho Thủ Sơn Tông khiến mọi người đều tôn trọng, đó vốn là một điều tốt, nhưng ai có thể nghĩ rằng nó lại khiến cho một số người nào đó của Thủ Sơn Tông làm việc không biết chừng mực. Tiểu Từ tông chủ giết được Khuyển Ma thì cũng thôi đi, lại cứ chỉ trích Thất Tộc ta thông đồng với yêu ma, nhân cơ hội đó buộc quận phủ phải phong tỏa nhiều cửa hàng của Thất Tộc ta, còn cứ nhất quyết dây dưa không buông bỏ, ta đã nói hết những lời hay ý đẹp của mình, nhẫn nhịn đã lâu, hắn ta vẫn muốn làm khó Thất Tộc ta. Ngươi nói xem, chuyện này…”
“Ta nghĩ chắc là Phương nhị công tử không biết chuyện này đúng không?”
Một công tử tay cầm quạt xếp đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói, chính là đại công tử nhà họ Bạch, hắn cười nói: “Giữa Thất Tộc và lục đại tông môn ở Thanh Giang từ trước đến nay luôn có mối quan hệ cùng tiến cùng lùi, mà nay mọi việc mà Phương nhị công tử làm khiến Thất Tộc ta ngưỡng mộ vô cùng, rất đáng để nâng đỡ. Tiểu Từ tông chủ thiếu quyết đoán nên đã khiến cục diện mà Phương nhị công tử khổ tâm giữ gìn trở nên rối tung rối mù…”
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn Phương Thốn, cười như không cười: “Lẽ nào Phương nhị công tử còn chịu nổi hắn ta hay sao?”
“Có chuyện như vậy thật à?”
Vẻ mặt Phương Thốn hơi trầm xuống khi nghe những lời này, cứ như thể là vừa mới biết.
Hồi đó, sau khi giết chết Khuyển Ma, hắn ta đã hành động riêng biệt với vị tông chủ và hai trưởng lão của Thủ Sơn Tông.
Hai vị trưởng lão ở lại tông môn và chịu trách nhiệm thu dọn chiến lợi phẩm của núi Ô Nha, bổ sung vào tài nguyên của tông môn mình, đồng thời phòng thủ ở cửa, thúc giục các đệ tử luyện tập. Phương Thốn thì đến ngũ tông để đòi nợ ván cược và lĩnh hội kinh nghĩa của ngũ tông để sửa chữa và bổ sung thuật pháp của Thủ Sơn Tông. Còn vị Tiểu Từ tông chủ đó chỉ một lòng muốn xử lý đám vô lương buôn bán vật cấm chỉ biết nghĩ đến lợi ích cá nhân mà thông đồng với những thứ không tốt đẹp gì ở núi Ô Nha.
Bây giờ có vẻ như Tiểu Từ tông chủ đã làm rất tốt công việc của mình và đạt được những kết quả đáng kể.
Ngay cả Thất Tộc cũng không thể kìm được chạy đến bên để có một mối quan hệ...
“Tất cả đều là một bầy cáo già…”
Phương Thốn thầm nghĩ: “Họ vừa nhìn thấy mình giúp Thủ Sơn Tông tìm về được những Bảo Thân pháp mất tích, vừa nóng lòng muốn Thủ Sơn Tông trở về lục đại tông môn, còn qua lại thân thiết với Lạc Thủy Tông, trở nên nổi tiếng ở Thanh Giang, do đó đã sờ trúng mạch của ta, biết rằng ta muốn củng cố nền móng, đặt nền móng vững chắc. Huống hồ ta vì thân phận của mình, thay vì rước thêm rắc rối vào thân thì thà là bớt đi một chuyện phiền toái, không bao giờ muốn có thêm kẻ thù một cách vô ích…”
“Vậy nên họ đã nói những lời tốt đẹp này với mình và hy vọng có thể dùng sức mạnh hoặc thái độ của mình để áp chế Tiểu Từ tông chủ…”
“Ha ha ha, ngược lại thì ta đã nhận ra, tên tuổi của Thái Thượng trưởng lão Thủ Sơn Tông vẫn còn được truyền bá rộng rãi…”
“...”
“...”
Trong khi hắn đang cân nhắc thì có một sự im lặng bất thường trong Tàng Kinh Điện.
Mấy chục cặp mắt đều nhìn vào mặt Phương Thốn lúc này đầy ý nghĩ sâu xa.
Tất cả những lời nói khách sáo trước đây đều là giả tạo, bây giờ mới được tính là vấn đề chính!
“Bộp!”
Trong ánh mắt dò xét của các trưởng lão và những Luyện Khí Sĩ của Thất Tộc, Phương Thốn đột nhiên vỗ bàn, không nhẹ cũng không nặng.
m thanh đột ngột này khiến cho những Luyện Khí Sĩ của Thất Tộc và các vị trưởng lão của Linh Vụ Tông đều phải giật mình, tim cũng đập dồn dập.
“Có chuyện như vậy thật sao?”
Sự tức giận hiện lên trên mặt Phương Thốn, hắn ta nói to: “Rốt cuộc là như thế nào, xin các vị nói rõ!”
Các Luyện Khí Sĩ của Thất Tộc nhìn nhau, sau đó vẻ mặt dần trở nên ôn hòa hơn, ánh mắt nhìn nhau, thương hào chưởng quỹ cười khổ rồi thở dài nói: