Chương 394: Công tử làm chủ (3)
“Nói thế nào đây, chao ôi, rối tung rối mù, Phương nhị công tử chắc hẳn cũng biết rằng Khuyển Ma ở núi Ô Nha đã làm rất nhiều điều ác, Thủ Sơn Tông giết nó là một điều tốt, nhưng sau khi Khuyển Ma bị giết, lại thu được rất nhiều tài nguyên từ núi Ô Nha. Có đan trận phù điển, ngoài ra còn có một số kho báu vàng bạc, trên đó thật sự có dấu ấn của các thương hào chúng ta…”
“Những thứ này thật ra đều là do tất cả những con yêu ma núi Ô Nha đã cướp từ các thương hào của đoàn buôn bán chúng ta. Theo quy tắc của giới tu hành, một khi Thủ Sơn Tông đã giết được Khuyển Ma thì nên trả lại những tài nguyên này về với chủ cũ của nó thì mới phải, thế mà Tiểu Từ tông chủ lại cứ giữ lấy mà không chịu trả lại… Ôi, chúng ta cũng có thể hiểu được, nhưng mà điều mọi người không ngờ đến là hắn ta còn đem điều này ra làm bằng chứng, khăng khăng khẳng định rằng thương hào Vạn Thông ta và các thương hào khác của Thất Tộc mua bán với yêu ma, lại còn ép buộc quận phủ phải kiểm tra các cửa hàng của chúng ta, bắt người của chúng ta đi…”
Vừa nói vừa cười khổ: “Hiện nay, chuyện này đang sôi sùng sục ở thành Thanh Giang, tình hình rất căng thẳng, danh tiếng của các thương hào và Thất Tộc đã bị tổn hại. Từ trước đến nay đã giải thích với Tiểu Từ tông chủ không biết bao nhiêu lần rồi, ấy thế mà vị tông chủ trẻ tuổi này luôn không nghe lọt tai, ôi trời…”
Cùng với lời nói của hắn ta, vẻ mặt của các Luyện Khí Sĩ Thất Tộc lúc này đều rất khó coi.
Lúc này, vị công tử nhà họ Bạch đáp lời, “hừ” lạnh lùng một tiếng, nói: “Thật ra, chúng ta thật sự đã nhường nhịn vị Tông chủ này rồi, nhưng không ngờ hắn lại không biết điều một chút nào. Chúng ta vốn là muốn dạy cho hắn ta một bài học, chỉ là cân nhắc rằng bây giờ Phương nhị công tử cũng đang là người của Thủ Sơn Tông, từ trước đến nay vẫn luôn bôn ba, chỉ vì xem xét cho Thủ Sơn Tông trở về lục tông, nên mới nhẫn nhịn…”
“Rốt cuộc đến bây giờ cũng đã gặp được Phương nhị công tử, ngươi nghĩ như thế nào về chuyện này…”
“...”
“...”
Khi hắn ta nói, trên khuôn mặt Phương Thốn nở một nụ cười, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng u ám.
Một bầu không khí lắng đọng bao trùm khắp Tàng Kinh Điện.
Vũ Thanh Ly, Mộng Tình Nhi, Hạc Chân Chương và những người khác đứng sau Phương Thốn nghĩ về điều gì đó, ánh mắt vô ý nhìn qua những lễ vật trong điện.
Nắp vẫn chưa đóng lại, những thứ đẹp đẽ vẫn cứ tỏa ra ánh sáng quyến rũ.
Trong sự im lặng bức bối này, vẻ mặt của Phương Thốn dần trở nên khó coi, u ám như nước.
Tâm trạng của mọi người đột nhiên cũng trở nên như vậy.
“Bộp!”
Phương Thốn bỗng nhiên lại bất ngờ vỗ bàn khiến mọi người hoảng sợ.
“Thật là quá đáng!”
Sau đó lại nhìn thấy khuôn mặt đầy tức giận của Phương Thốn, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng sự giận giữ liếc qua đám đông, rõ ràng hắn ta chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng ánh mắt này lại khiến mọi người xung quanh có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng. Trong lúc đang suy nghĩ biện pháp đối phó, Phương Thốn đã trầm giọng quát to: “Tên khốn này vậy mà lại không biết điều như vậy, các vị tiền bối có thể nhường nhịn hắn, nhưng Phương nhị ta đây thì không thể nhịn hắn được!”
“Ồ?”
Sau khi nghe xong những lời này của Phương Thốn thì trong giây lát ai nấy đều cảm thấy khá vui mừng.
Không để người khác kịp đáp lời, Phương Thốn đã hét lên: “Tiểu Thanh Liễu!”
Tiểu Thanh Liễu đang đứng ở một bên lập tức tiến lên phía trước hai bước: “Có ta ở đây, xin hỏi công tử muốn dặn dò điều gì ạ?”
Trên gương mặt Phương Thốn không có chút biểu cảm nào, hét lên một tiếng lạnh lùng: “Bây giờ ngươi lập tức xuất phát đi hỏi hắn cho ta, Thủ Sơn Tông là do ta quản lý hay là do hắn quản lý?”
“Ngươi hỏi hắn là rốt cuộc thì Thủ Sơn Tông ta muốn trở lại lục tông hay là đối đầu với chúng tu quận Thanh Giang?”
“Hỏi hắn xem hắn có hiểu quy tắc của giới tu hành này không?”
“Lại hỏi thêm hắn rằng, hắn có chứng cứ gì mà dám ngậm máu phun người như thế này?”
“...”
“...”
Phương Thốn nói liền một mạch mấy câu, khiến tất cả mọi người trong điện đều kinh ngạc, ánh mắt đan vào nhau, ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ.
“Đi ngay bây giờ cho ta!”
Còn Phương Thốn thì cứ mạnh mẽ và kiên quyết, vừa nói xong thì đặt một miếng ngọc bội lên trên bàn: “Cầm theo miếng ngọc bội này của ta!”
“Vâng!”
Tiểu Thanh Liễu không nói thêm bất cứ một lời thừa thãi nào, cầm lấy ngọc bội, lao ra khỏi Tàng Kinh Điện như một cơn gió.
“Cái này…”
Chúng tu trong điện ai nấy đều vui mừng khôn xiết, như thể họ không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy.
Ban đầu còn chuẩn bị sẵn một số lời để nói tiếp, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một số “bằng chứng” để chứng minh mình vô tội, ai ngờ rằng cuối cùng thì hoàn toàn lại không cần dùng đến chúng, phản ứng của Phương Thốn hoàn toàn đáp ứng mong đợi của họ, thậm chí còn vượt quá mong đợi.
Ngược lại thì công tử nhà họ Bạch vẫn hơi không yên tâm lắm, do dự một lúc rồi nói rằng: “Phương nhị công tử, chuyện này…”
“Câm mồm!”
Phương Thốn đột nhiên cau mày, lạnh lùng nói: “Lúc trưởng lão ta đây làm việc thì kẻ vãn bối như ngươi có tư cách gì mà ý kiến?”
Vị công tử nhà họ Bạch hơi giật mình, vẻ mặt giận dữ, lạnh lùng nhìn về phía Phương Thốn, nhưng đến khi ngẩng đầu lên thì thấy thấy khuôn mặt vô cảm của Phương Thốn thì trong lòng hắn bỗng run rẩy một cách khó hiểu, mặc dù rõ ràng là tu vi của hắn cao hơn Phương Thốn. Hắn vô thức nhìn đi chỗ khác.
Bầu không khí trong điện đột nhiên trở nên hơi ngột ngạt.
Sau đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Phương Thốn, hắn vừa cười vừa nói rằng: “Có một số chuyện cứ nhất thiết là phải nói ra quá rõ ràng hay sao?”
Áp lực trong điện đột nhiên biến mất, giống như có người dời núi đi vậy.
“Ha ha, Phương nhị công tử nói thật là…”
“Có Phương nhị công tử ở đây, vậy thì còn lo lắng điều gì nữa cơ chứ…”
Những người xung quanh cũng chợt nhận ra, vội vàng cười hùa theo, có người nhìn công tử nhà họ Bạch, ra hiệu ngầm rằng ý tứ đã rất rõ ràng, còn công tử nhà họ Bạch này thì mặc dù cảm thấy rằng Phương Thốn đang chỉ trích mình trước mặt mọi người, khiến mình mất hết mặt mũi, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng thấy mọi người xung quanh đều có thái độ như vậy, hắn cũng chỉ đành nén lại sự bất mãn trong lòng, nở nụ cười trên môi...