Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 395: Vểnh đuôi lên trời

Chương 395: Vểnh đuôi lên trời


Phương nhị công tử đã đồng ý rồi, vậy còn lo lắng cái gì?
Trong điện của Linh Vụ Tông, không khí rất nhanh đã vui vẻ trở lại, người người đều thả lỏng mà thở một hơi dài.
Trong lúc mọi người đang nói nói cười cười thì sớm đã có các trưởng lão của Linh Vụ Tông đứng dậy đi sắp xếp buổi tiệc rượu, sau đó mời Phương Thốn và luyện khí sĩ của thất tộc đến dự tiệc rồi đưa Phương Thốn đi đến bàn tiệc, đồng thời Vũ Thanh Ly cùng những người khác cũng có chỗ ngồi, sự hào hoa xa xỉ của tiệc rượu cộng với hương rượu êm dịu khiến lời nói càng thêm thân thiết, không cần nói nhiều giữa lúc nâng ly cạn chén, đối xử chân thành, oanh ca yến hót khiến mọi người càng khó quên.
Mà sau buổi tiệc rượu, Linh Vụ Tông cũng lập tức sắp xếp cho Phương nhị công tử khách điện tốt nhất, sau khi đồng ý cho mượn kinh thư cũng sớm đã có người sắp xếp dọn đến trong điện, việc sắp xếp như vậy còn nhiều hơn vài quy tắc so với lúc trước ở Lạc Thủy Tông…
“Lương tông chủ, mọi người đều là người nhà, có vài lời Phương nhị cũng không vòng vo nữa…”
Mà sau khi buổi tiệc rượu kết thúc, khi mọi người chuẩn bị rời đi, nhìn Phương Thốn như hơi say lại tiến đến kéo tay áo của tông chủ Linh Vụ Tông là Lương Tương Tử, lại trực tiếp quên tôn ti lớn bé mà cười nói: “Thủ Sơn Tông bọn ta có một vị đệ tử họ Vũ, còn là bằng hữu tốt của Phương Thốn ta, hắn ta có một vị tỷ tỷ, bây giờ ở trong tay Tiết trưởng lão của tông ngươi, có phải nên trả cho ta rồi không?”
“Hửm?”
Mọi người nghe xong thì hoảng hốt, ánh mắt sôi nổi nhìn về phía tông chủ Linh Vụ Tông.
“Ha ha, Phương nhị công tử đây là nói gì vậy?”
Tông chủ Linh Vụ Tông Lương Tương Tử đó cũng không kéo tay áo mình ra khỏi tay Phương Thốn mà nhìn hắn lại có chút ngượng ngùng, nhưng lại không cảm thấy bất ngờ, chỉ cười nói: “Đạo lữ của Tiết trưởng lão cùng đệ tử của Thủ Sơn Tông là tỷ đệ, đây chính là chuyện tốt, không phải hai tông chúng ta cũng trở thành thân gia sao? Nói cái gì mà trả hay không trả, nhưng Phương nhị công tử uống say rồi, có điều chính là máu mủ tình thâm, làm sao có đạo lý cản trở không cho người ta gặp mặt, đợi lúc Phương Thốn công tử đi, dẫn theo nàng ta vài ngày, tỷ đệ đoàn tụ cũng là chuyện tốt…”
“Ha ha, hóa ra Linh Vụ Tông và Thủ Sơn Tông còn có quan hệ thân thiết như vậy?”
“Mọi người quả nhiên đều là người nhà, ha ha…”
Mọi người ở xung quanh nghe thấy bèn cười lớn, giữa lời nói với nhau tựa như càng thêm thân thiết.
“Có câu này của Lương tông chủ, Phương nhị yên tâm rồi, được, đợi đến lúc ta đi sẽ dẫn nàng ta về theo!”
Phương Thốn cũng cười lớn, cứ như đã hoàn toàn yên tâm, sau khi đã có lời chắc chắn mới rời đi dưới dự giúp đỡ của tiểu hồ ly.
Lúc về đến khách điện mà Linh Vụ Tông chuẩn bị, Phương Thốn ngồi xuống, trên mặt không có chút biểu hiện nào là đang say.
Hắn nhìn về phía Vũ Thanh Ly nói: “Ngươi nghe thấy rồi chứ?”
“Nghe thấy rồi!”
Trên khuôn mặt u ám của Vũ Thanh Ly không có biểu hiện gì cả, nhưng lại trầm mặc hơn một chút, qua một lúc lâu sau mới nói: “Ta biết công tử đang suy nghĩ cho việc của ta, nhưng ta… ta không muốn vì chuyện của bản thân mình mà ảnh hưởng đến một lựa chọn nào đó của công tử!”
Vừa nghe xong lời này, Mộng Tình Nhi và Hạc Chân Chương ở một bên đột nhiên có chút lo lắng mà nhìn, hận không thể lôi hắn ta lại.
Nhưng ánh mắt của của Vũ Thanh Ly lúc này lại rất nghiêm túc.
Phương Thốn cười nhìn Vũ Thanh Ly nói: “Ngươi không muốn cứu tỷ tỷ ngươi ra?”
“Muốn!”
Vũ Thanh Ly nghiêm túc nói: “Ta sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn, cho dù liều cái mạng này cũng phải cứu tỷ tỷ ta ra, nhưng ta không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến lựa chọn của ngươi, nếu ngươi thể hiện ra quá quan tâm đến việc này thì Linh Vụ Tông nhất định sẽ xem chuyện này như một con bài mặc cả, ta không muốn vì chuyện của ta mà làm khó công tử, cuối cùng càng không muốn dùng cách này để cứu tỷ tỷ ta!”
Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi nghe xong lời của hắn ta, nhất thời lại cảm thấy có chút sững sờ.
Muốn lên tiếng khuyên Vũ Thanh Ly vài câu, nhưng bởi vì biết rõ tính cách của Vũ Thanh Ly nên lại không biết phải khuyên từ đâu.
Mà Phương Thốn thì lại nghiêm túc nhìn Vũ Thanh Ly, thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng lên vài phần:
“Có hai chuyện, ngươi cần phải nhớ kỹ!”
Hắn nhẹ nhàng mà lên tiếng nói: “Thứ nhất, đối với người mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc cứu tỷ tỷ ngươi ra!”
“Thứ hai, giữa người của mình thì không cần thiết phải nói nhiều!”
Biểu cảm mà Vũ Thanh Ly nhìn Phương Thốn một lúc thì trở nên ngơ ngác.
Qua một lúc sau, cuối cùng hắn cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ dùng lực gật đầu.


Trên thực tế, Vũ Thanh Ly gấp gáp muốn gặp tỷ tỷ của hắn hơn bất cứ ai.
Sáng sớm ngày thứ hai sống ở Linh Vụ Tông, hắn ta đã đi hỏi rõ vị trí mà tỷ tỷ hắn ta đang ở, sau đó một đường chạy đến vị trí sau núi của Linh Vụ Tông là Thanh Tịnh cốc, trên dưới của Linh Vụ Tông cứ như là sớm đã có sự dặn dò của tông môn, nên không có bất cứ ai làm khó hắn ta.
Phía Nam của Thanh Tịnh cốc, có một mặt là tiểu viện nhỏ, xung quanh trồng đầy hoa cỏ, ánh mặt trời chiếu xuống, thanh tịnh sáng sủa, là một nơi rất đẹp, mà lúc Vũ Thanh Ly đến tiểu viện nhỏ
này, hai chân lại không kìm được mà phát run, trước tiểu viện một mặt này, do dự một lúc, hắn ta mới kiên quyết nghiến răng, nhẹ nhàng mà nhấc tay lên muốn đẩy cánh cửa củi làm bằng cành khô đó ra…
“A Ly, là đệ đến rồi…”
Cũng chính trong lúc ngón tay Vũ Thanh Ly sắp chạm đến cánh cửa gỗ đó thì trong nhà đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng.
Giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu quen thuộc này, cứ như là đến từ nơi sâu thẳm nhất của trí nhớ.
Tay Vũ Thanh Ly không nhịn được mà phát run, lại không dám đẩy cánh cửa đó ra mà gọi một tiếng: “Tỷ tỷ, đệ…”
“Ta biết ngay mà, quả nhiên đệ sẽ đến đón ta!”
Trong tiểu viện, giọng nói đó rõ ràng rất vui vẻ nói: “Đệ đến, còn nhanh hơn trong tưởng tượng của ta!” Vũ Thanh Ly nghe lời nói an ủi này, thần sắc lại trở nên có chút thống khổ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất