Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 396: Vểnh đuôi lên trời (2)

Chương 396: Vểnh đuôi lên trời (2)


Cánh tay chuẩn bị đẩy cảnh cửa gỗ đó của hắn đột nhiên hơi co giật, do dự hồi lâu lại không được.
“Tỷ tỷ, đệ… đệ có lỗi với tỷ!”
Lúc nói ra lời này, trong giọng nói của hắn ta có thể nghe ra ý hối hận mà không giấu diếm được.
“A Ly ngốc, lúc đó đệ mới bao nhiêu tuổi?”
Giọng nói dịu dàng của nữ tử trong tiểu viện vang lên, nhẹ giọng an ủi nói: “Lúc đệ còn nhỏ, thì tỷ nên bảo vệ đệ, đợi đệ lớn lên rồi, thì mới bảo vệ lại cho tỷ, bây giờ đệ… làm rất tốt, lúc nghe nói đệ sẽ đến thăm tỷ, trong lòng tỷ không biết vui mừng đến nhường nào, cuối cùng A Ly của chúng ta cũng đã lớn khôn rồi, muốn đến thăm tỷ ngay cả người đó cũng không dám cản lại…”
Vũ Thanh Ly cúi đầu thật sâu như muốn giấu cảm xúc gì đó lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới đột nhiên ngẩng đầu nói: “Tỷ tỷ, đệ đến dẫn tỷ rời đi!”
Nói xong, tay hắn ta đã không chút do dự nhấc tay lên đẩy cánh cửa gỗ đó ra.
Tựa như muốn đẩy cánh cửa đó ra hắn cũng cần phải có dũng khí rất lớn.
“Đừng…”
Nhưng đột nhiên giọng nói dịu dàng trong tiểu viện đó lại nhẹ giọng ngăn cản.
“Tỷ tỷ…”
Vũ Thanh Ly bỗng chốc ngẩng đầu, nhìn vào trong tiểu viện, chỉ có thể nhìn thấy trên cửa sổ có tờ giấy chắn lại.
“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc!”
Giọng nói trong tiểu viện nhẹ nhàng vang lên: “Tỷ biết tính cách của đệ, đệ nhìn thấy tỷ thì nhất định sẽ dẫn tỷ đi, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc, từ lúc mà bọn họ biết đệ muốn đến đây thì hắn ta đã không dám động vào tỷ nữa rồi, bọn họ cũng không để tỷ sống ở động phủ đó nữa, mà dọn đến tiểu viện này. Nhẫn nại một chút, rất nhanh, tỷ có thể cùng đệ đi rồi…”
Vũ Thanh Ly ngơ ngác ngoài tiểu viện, tay đưa lên giữa không trung.
Quay đầu nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuống bao trùm lấy xung quanh của tiểu viện, nhìn xung quanh đều có sương mù màu xanh lá, những làn sương xanh này nhìn thì có vẻ cực kỳ bình thường, nhưng nếu cảm nhận kỹ thì lại có thể cảm nhận được rằng, trong làn sương mù sâu thẳm này ẩn chứa rất nhiều mối nguy hiểm…
Vũ Thanh Ly biết, đây chính là thái độ của Linh Vụ Tông.
Chuyện đó vẫn chưa kết thúc, bọn họ tự nhiên sẽ không dễ dàng thả người.
Nghĩ đến lời Phương nhị công tử nói với hắn trước đây, Vũ Thanh Ly trầm mặc một lúc.
Hắn không muốn tỷ tỷ của mình trở thành một phần của cuộc giao dịch này, bởi vì đây có nghĩa là Phương nhị công tử phải trả giá để chuộc tỷ tỷ về thay bản thân hắn, nhưng hắn cũng biết, lúc này quả thực bản thân không thể dẫn tỷ tỷ đi, trên thực tế, nếu không phải Phương nhị công tử bây giờ cũng đang ở Linh Vụ Tông, bản thân hắn ta muốn gặp được tỷ tỷ, muốn nghe giọng của tỷ ấy căn bản là chuyện không thể nào!
Mà chuyện quan trọng nhất là thái độ của tỷ tỷ rất kiên định.
Sự áy náy từ tận sâu trong đáy lòng đối với tỷ tỷ, cuối cùng lại khiến hắn ta không dám làm trái ý nghuyện của tỷ tỷ.
Thế là hắn ta nhấc tay lên, bế tắc nhìn lên trên bầu trời rất lâu, cuối cùng vẫn chầm chậm thu tay lại.
“Tỷ tỷ, đệ nhất định sẽ dẫn tỷ đi!”
“Ta tin đệ, A Ly, đệ nhất định phải dẫn ta rời đi…”
“…”
“…”
“Vị Phương nhị công tử đó, quả thật là một người thông minh!”
Cũng trong lúc Vũ Thanh Ly cùng tỷ tỷ của mình gặp mặt cách cánh cửa, trong một khoảng rừng thông ở không xa, tông chủ của Linh Vụ Tông, cùng với công tử Bạch gia và các luyện khí sĩ của thất tộc, thương hào chưởng quỹ… cũng đang nhìn với thần sắc lãnh đạm, nhìn thấy cảnh Vũ Thanh Ly không bước vào trong tiểu viện, trên mặt bọn họ cũng dần dần hiện ra nụ cười nhẹ, rồi quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Sắc mặt của người này vô cùng u ám, trầm mặc. Hắn chính là Tiết trưởng lão của Linh Vụ Tông.
Nhị gia của Hồ gia cười nói: “Chuyện này ủy khuất Tiết trưởng lão rồi, nếu như hắn thật sự có thể xử lý sạch sẽ chuyện này, thì nữ nhân đó cũng quả thật nên để hắn ta dẫn về, chỉ là sự tổn thất của Tiết trưởng lão chúng ta nhớ rõ, xong chuyện nhất định sẽ nghĩ cách bù đắp.”
Lời này vừa nói, khiến thần sắc của mọi người xung quanh lại có chút cân nhắc.
Mà vị Tiết trưởng lão đó lại lịch sự nói: “Tiết mỗ nhận đại ân của Hồ gia, sao dám hó hé gì? Chỉ là…” Thần sắc của hắn ta biểu hiện có chút ngượng miệng.
“Không sao!”
Công tử Bạch gia tựa như biết hắn muốn nói gì đó, bèn cười nói: “Trả người cho hắn ta, đã cho hắn ta mặt mũi lớn lắm rồi, vị Phương nhìn công tử đó đúng thật là được voi đòi tiên, nghĩ là thất tộc có việc muốn dùng đến hắn ta, nên đã muốn vểnh đuôi lên trời hả?”
“Hừ, bây giờ nên nhường hắn ta thì nhường hắn ta, trước tiên nên loại bỏ những tai họa ngầm rồi hẵng nói, đợi đến lúc làm rõ đầu đuôi thì hắn ta cũng nên hiểu rồi. Chắc là hắn ta cũng biết cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng, hơn nữa cũng chỉ là tỷ tỷ của một vị tiểu đệ tử bên cạnh mà thôi, Tiết trưởng lão chúng ta trả người, thì đã cho hắn ta sắc mặt lớn lắm rồi, chẳng lẽ hắn ta thật sự dám khiêu khích lựa chọn nữa?”
Mọi người lại từ trong lời nói của hắn ta nghe ra một vài cảm xúc kỳ lạ, bèn cười cười rồi không nói gì thêm.
Công tử Bạch gia nổi tiếng nhỏ mọn, lúc trước bị Phương nhị công tử lạnh lùng quát “câm miệng” trước mặt mọi người nên trong lòng có chút tính toán cũng dễ hiểu.
Trên thực tế, ai mà không lấy đại cục làm trọng chứ?
Tại quận phủ ở quận Thanh Giang.
Hai hàng ghế dài được đặt thẳng tắp ở trong điện.
Đầu hàng bên trái trống không chỉ có ba người Tiểu Từ tông chủ, Thanh Tùng và Hàn Thạch trưởng lão ngồi ở nơi đó.
Ở hàng ghế bên phải lại đầy ắp người, nơi đó có ít nhất mười mấy người mặc áo choàng khác nhau và cũng là những người có thân phận khác nhau, nơi này có bảy tám thương hào chưởng quỹ và cũng có vài tiểu thế gia chủ, còn có một vài tộc nhân là họ hàng và có năng lực làm việc của thất tộc, bọn họ ngồi ở trên chiếc ghế dài với những ánh mắt chứa đầy lửa giận, hiển nhiên bọn họ đã mất hết sự kiên nhẫn sau khi trải qua một khoảng thời gian trao đổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất