Chương 397: Tội ác tày trời
Ở giữa, người ngồi ở đầu hàng ghế chính là chưởng lệnh của quận Thanh Giang cùng với vài vị thần tướng, bọn họ đều có cùng một vẻ mặt khó xử, từng người một đều trông mất tinh thần giống như hoàn toàn bị người khác ép buộc ngồi ở nơi này và ước gì có thể rời khỏi đây ngay lập tức…
Bọn họ cũng không còn cách nào khác, bây giờ Phạm lão tiên sinh không có thời gian rảnh rỗi để quản lý những chuyện vặt vãnh này thì bọn họ chỉ có thể đứng ra chống đỡ mà thôi.
“Ha ha, Thủ Sơn Tông, Thủ Sơn Tông…”
Trong nhóm người của những vị thương hào chưởng quỹ và tiểu thế gia chủ, có người đã sớm không kìm chế được lửa giận mà không nhịn được nói ra những lời châm chọc: “Nếu như ta không biết thì ta còn nghĩ rằng Thủ Sơn Tông này trước khi được gọi là Thần Minh Tông thì tính tình và sự kiêu ngạo quả thật rất lớn đấy, không những lấy đi những món đồ bị Khuyển Ma cướp mất của chúng ta mà còn muốn đánh một trận, rốt cuộc ngươi muốn dọa nạt nơi này của bọn ta đến mức nào đây?”
“Dọa nạt…”
Vẻ mặt của hai người Thanh Tùng và Hàn Thạch lập tức trở nên hơi khó coi khi nghe thấy những lời này, vẻ mặt của bọn họ tràn đầy sự tức giận.
Ngược lại vẻ mặt của Tiểu Từ tông chủ lại trở nên lạnh lùng giống như không thể nào bị những lời này chọc tức nữa, hoặc là có thể nói rằng hắn đã đi nghe ngóng ở khắp mọi nơi trong một tháng này, suy cho cùng thì quả thật hắn đã nhìn thấy rất nhiều những sự việc như vậy hoặc đã nghe thấy rất nhiều những lời giống như thế này rồi, hắn chỉ thản nhiên nói: “Chắc hẳn các vị phải biết rõ hơn ta về chuyện những món đồ của các vị xuất hiện ở trong yêu động trên núi Ô Nha như thế nào, nếu như sự thật đã được bày ra thì cần gì phải mở to mắt ra để nói dối nữa chứ?”
“Chao ôi…”
Tiết chưởng lệnh đang ngồi ở giữa với chiếc lưỡi vừa mới lành lặn không bao lâu liền nở một nụ cười buồn phiền khi nghe thấy những lời này: “Các đại gia của hai bên cần gì phải nổi giận với nhau, tất cả mọi người đều cùng là người của Thanh Giang, thường xuyên gặp mặt lẫn nhau, không chừng đi mua một viên đan dược cũng phải qua lại đến mấy lần, cố gắng thông cảm cho nhau nhiều một chút không được sao, cần gì phải gây gổ đến mức này, Phạm lão tiên sinh không ở nơi này, bọn ta cũng rất khó xử…”
“Khó xử ư?”
Tiểu Từ tông chủ đột nhiên quay người nhìn về phía hắn ta và nói: “Các ngươi khó xử về chuyện gì? Trước đây ta đã đem tất cả mọi bằng chứng tìm thấy được ở núi Ô Nha đưa cho các ngươi xem, các ngươi chỉ nói rằng không thể phái người đi điều tra, thế là ta tự mình đi điều tra, trong vòng một tháng này, tất cả những người cấu kết và áp tải những món đồ, thậm chí số lượng quyển tông cụ thể đều được giao đến tay của các ngươi, các ngươi cũng không chịu gọi bọn họ đến đây!”
“Ta đã thay các ngươi triệu tập mọi người, người cũng đã ngồi ở nơi này, tại sao các ngươi vẫn không chịu bắt người chứ?”
“...”
“Ngươi…”
Trên gương mặt của Tiết chưởng lệnh kia đã để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn ta nói: “Trong lòng ngươi cảm thấy tức giận thì sao lại trút lửa giận lên bọn ta chứ, bọn họ cũng chỉ giải quyết việc chung mà thôi, quả thật ngươi đã giao ra hết tất cả những thứ này, thế nhưng đó cũng chỉ là lời lẽ từ một phía của ngươi mà thôi, người ta đã giải thích rất rõ ràng rằng đồ vật đã bị cướp đi, danh sách này là do ngươi bịa ra thì làm sao bọn ta có thể vừa nói bắt người thì bắt người được chứ?”
“Ha ha, thì đó, cho dù ngươi là một tông chủ thì ngươi cũng không thể phá hủy sự trong sạch của người khác một cách tùy tiện như vậy chứ?”
Cả nhóm người của chưởng quỹ và tiểu thế gia chủ nghe thấy vậy cũng nở một nụ cười lạnh lùng mà kỳ quái và nói: “Ta cũng đã nói rằng chính ta đã tìm được một đống phù triện được tạo ra bởi Thủ Sơn Tông từ núi Ô Nha, bây giờ chứng cớ đã rành rành như vậy thì có phải bọn họ cũng nên giam giữ vị tông chủ của Thủ Sơn Tông như ngươi hay không?”
“Đúng vậy, bọn ta còn nhận được tin tức từ phía Yêu Tôn nói rằng Thủ Sơn Tông của ngươi thường giao dịch với bọn họ nữa đấy…”
“Không biết quận phủ cần bao nhiêu nhân chứng mới có thể bắt người, bọn họ có thể sắp xếp vài người đến đây bất cứ lúc nào…”
“…”
“…”
Trong khung cảnh lộn xộn và rối loạn này, Tiểu Từ tông chủ chầm chậm nhắm đôi mắt lại, trông có vẻ khá mệt mỏi.
Một lúc sau, hắn mới đột nhiên mở bừng mắt ra và cau mày nhìn vào Tiết chưởng lệnh, dĩ nhiên hắn có thể nghe thấy những lời mang theo sự thiếu kiên nhẫn và giễu cợt của vị Tiết chưởng lệnh này, hắn nói với giọng điệu trầm thấp: “Bình thường các ngươi vẫn luôn từ chối và không chịu đắc tội người khác thì cũng thôi đi, thế nhưng lá gan những người này lớn bằng trời, không chỉ thông đồng với núi Ô Nha mà thậm chí còn buôn bán qua lại với vị Yêu Tôn ở phía Nam kia, những chuyện như vậy…”
“Làm sao các người vẫn còn dám tiếp tục giả vờ mơ hồ như vậy chứ?”
“…”
“Ngươi…”
Vị Tiết chưởng lệnh kia nghe thấy những lời này thì đột nhiên ngồi thẳng người rồi hét lên: “Tiểu Từ tông chủ, sao ngươi có thể nói ra những lời này chứ?”
Ngay cả hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch cũng cảm thấy kinh ngạc ở trong lòng, bọn họ vội vàng kéo lấy tay áo của Tiểu Từ tông chủ.
Vốn dĩ bởi vì cả hai người bọn họ biết rằng sự việc đã trở nên nghiêm trọng nên mới vội vàng và cuống quýt rời khỏi núi để tìm đến Tiểu Từ tông chủ.
Đại yêu tôn Nam Cương Ôn Nhu Hương!
Cái tên này thật sự là một cái tên xui xẻo khiến cho mỗi một luyện khí sĩ ở Nguyên Thần quốc đều cảm thấy rét lạnh ở trong lòng.
Trước đây Tiểu Từ tông chủ phải đi điều tra những chuyện về thương hào thông đồng với núi Ô Nha, tuy rằng bọn họ biết rất rõ chuyện này sẽ phải đắc tội đến một số người, thế nhưng dựa vào một số mức độ nào đó thì những chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn không phải là chuyện lớn đối với thất tộc, thế nhưng không ngờ rằng hắn cứ mãi điều tra và tìm hiểu nguồn gốc của sự việc thì lại phát hiện rằng những thương hào này cũng âm thầm có một đường mua bán với vị Nam Cương kia, chẳng phải sự việc này vô cùng đáng sợ hay sao?