Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 398: Tội ác tày trời (2)

Chương 398: Tội ác tày trời (2)


Đó chính là một đại yêu tôn đã xâm phạm phía Bắc vào hàng chục năm trước và đã để lại một cơn ác mộng cho những người dân ở Nguyên Thần quốc!
Không chỉ có Thủ Sơn Tông bởi vì chuyện của năm đó mà gần như mất đi cả một thế hệ.
Thậm chí năm xưa những người của quận Thanh Giang cũng không biết có bao nhiêu người đã chết ở dưới móng vuốt của những yêu binh trướng của yêu tôn rồi…
Vậy mà bây giờ lại vẫn còn có người làm ăn với vị yêu tôn kia ư…
Nếu nói về nỗi tức giận thì hai vị trưởng lão thật sự hiểu rất rõ về lửa giận của Tiểu Từ tông chủ.
Về công hay về tư, đây đều là chuyện mà Thủ Sơn Tông tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được. Nhưng mấu chốt là hắn đã đem hết tất cả những gì mình có thể làm, có thể tìm được viết lên trên giấy, giao cho quận phủ rồi. Thân là chủ của một tông môn, những gì hắn có thể làm được đều đã làm hết rồi, nhưng bây giờ quận phủ vẫn cứ không đếm xỉa đến chuyện này, ngươi vẫn không vừa lòng thì không chịu bỏ qua, vậy còn có thể làm gì chứ?
“Thủ Sơn Tông này được lắm, cái mũ lớn thế này mà cũng dám chụp bậy bạ cho người khác ư?”
“Một mực khẳng định tội danh của người khác, ta còn muốn hỏi tội Thủ Sơn Tông ngươi gài bẫy hãm hại người khác…”
Một đám chưởng quỹ xung quanh nghe đến đây, đã sớm tức giận, bắt đầu không ngừng chửi bới.
“Được rồi được rồi, chúng ta đều có một đống việc cần phải làm, không rảnh rỗi giống như tông môn các người đâu!”
Giữa những tiếng ồn ào, chưởng quỹ của thương hào Tam Giang kia uể oải đứng lên, đấm vào lưng của mình, vốn dĩ hắn ta có tu vi Trúc Cơ Cảnh, nhưng bây giờ đối mặt với Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão lại không hề kính sợ, ngược lại còn cười lạnh lùng nói: “Vị tiểu tông chủ này kiên quyết gây phiền phức cho các đại thương hào bọn ta, thậm chí là cả thất tộc thì cũng mặc kệ ngươi. Thế nhưng muốn hãm hại bọn ta thì không phải chỉ tùy tiện bịa đặt trên giấy mực là có thể hãm hại được đâu, nếu ngươi đã mở miệng nói điều tra rõ ràng, vậy thì nhân chứng đâu, vật chứng đâu, đem ra đi chứ…”
“Nếu ngươi thật sự đem chứng cứ giao dịch giữa ta và núi Ô Nha ra, vậy lão già này thừa nhận.”
“Nếu không lấy ra được thì về tông môn sớm đi!”
“Nếu như đợi đến khi mọi người đều rơi vào hoàn cảnh khó xử, thì chức vị tông chủ Thủ Sơn Tông này của ngươi… ha ha!”
“…”
“Ha ha, nói cũng có lý, không chừng Thủ Sơn Tông đã tự coi mình đứng đầu lục tông rồi…”
“Lục tông gì chứ, ai chấp nhận hắn nhập lục tông chứ, ta chỉ biết ngũ đại tông môn Thanh Giang mà thôi!”
“Ha ha, nhượng bộ một chút, cứ cho là lục tông thì có sao chứ, chuyện trong thiên hạ đều không thể không nói đạo lý…”
Thấy đám chưởng quỹ thương hào đều cười lớn đứng dậy, rất rõ ràng là không còn kiên nhẫn ở đây nữa, lúc này sắc mặt của Tiểu Từ tông chủ ngồi ở hàng đầu bên trái vô cùng lạnh lùng, không bác bỏ, chỉ là lạnh lùng nhìn về phía nhóm người của Tiết chưởng lệnh.
Mà ánh mắt này, đã khiến cho các chưởng lệnh và thần tướng ngồi ở một bên cảm thấy trong lòng lo sợ, đứng ngồi không yên. Nếu như Tiểu Từ tông chủ thật sự không điều tra ra được gì cả, thì bọn họ đã sớm đuổi hắn đi rồi.
Thế nhưng, vị Tiểu Từ tông chủ này chỉ mất một tháng đã tìm được không ít chứng cứ khiến người ta kinh ngạc, bất kể là sổ sách và vật tư thu thập được từ núi Ô Nha, hay là một vài nhân vật mấu chốt mà hắn điều tra ra được, tất cả đều là những thứ chết người, không chỉ là chứng minh được sự tồn tại của con đường làm ăn buôn bán này, mà còn ngầm hướng những chuyện này đến một vài nhân vật lớn của thất tộc ở Thanh Giang!
Những nhân vật lớn như thế, có máu mặt, có địa vị, có thân phận, ai dám đụng đến bọn họ chứ?
Nhưng mà, cũng may là các đại thương hào, hoặc nói là thất tộc đã phản ứng rất nhanh, đã sớm giấu đi một vài thứ then chốt rồi. Không có những thứ này thì không tính là chứng cứ rành rành, không có cách nào cả.
Tất nhiên, dựa theo quy tắc, Tiểu Từ tông chủ đã giao nộp quyển tông thì sẽ do chưởng lệnh và thần tướng của quận phủ điều tra những chuyện này…
Nhưng ai biết được bây giờ quận phủ đang rất bận rộn cơ chứ…
Bây giờ, bọn họ bị kẹp ở chính giữa, cũng khó chịu vô cùng.
Đối diện với sự thúc ép của Tiểu Từ tông chủ, bọn họ cũng không dám quá lơ là, cái gì nên mời đến, cũng chỉ có thể mời đến.
Tất nhiên, nếu kêu bọn họ bắt người, vậy thì không thể nào…
Chỉ có thể dây dưa, kéo dài được lúc nào hay lúc ấy, dù sao thì, nghe nói bên trên đã có vài người đang âm thầm hành động rồi.


“Đại nhân, Phương nhị công tử trưởng lão của Thủ Sơn Tông có phái sứ giả đến đây, muốn tìm tông chủ Từ Văn Tâm của Thủ Sơn Tông…”
Tình hình trong sảnh đường đang căng thẳng, lúc đám người Tiết chưởng quỹ cảm thấy vô cùng đau đầu thì đột nhiên nghe thấy thuộc hạ nha môn vội vã chạy vào, lớn tiếng bẩm báo, chư vị chưởng lệnh và thần tướng vừa nghe, lập tức vui mừng, nhao nhao hét lớn: “Mau… mau mau mời vào…”
Các chưởng quỹ và tiểu thế gia chủ ở trong sảnh đường vừa nghe thấy thế thì đều vui mừng khôn xiết.
Bọn họ có đường đi của riêng mình thì dĩ nhiên cũng sớm biết về sự việc xảy ra ở trong Linh Vụ Tông, vẻ mặt của bọn họ trông có vẻ thản nhiên thậm chí còn mang theo sự xem thường, thế nhưng trên thực tế, trong khoảng thời gian này, quả thật bọn họ cũng bị tên Tiểu Từ tông chủ cố chấp này khiến cho bọn họ ăn ngủ không yên và cảm thấy vô cùng khó chịu ở trong lòng, từ lâu bọn họ đã trông mong có người khiến cho vị Tiểu Từ tông chủ này biết khó mà lui, bọn họ đã sớm mong chờ người nô bộc này đưa thư đến rồi.
Nhưng mà điều khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc đó là chuyện nơi này cách Linh Vụ Tông không quá xa, vậy nhưng đã qua sáu bảy ngày rồi mà người nô bộc này mới đến đây.
“Người của Phương trưởng lão đến truyền thư...”
Ngay cả hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch nghe vậy cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, hoảng sợ vội vàng đứng dậy.
Hai người bọn họ cũng đã sớm bị tình thế này làm lo sợ, cực kỳ không nắm chắc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất