Chương 399: Bắt hết
Tuy Tiểu Từ tông chủ cố ý chạy tới cùng từ Thủ Sơn Tông, nhưng vẫn rất chột dạ. Không có ai là không hiểu vẻ mặt của mọi người là như thế nào. Sự hùng hổ dọa người của các thương hào chưởng quỹ cùng sự chống cự và chán ghét của đám chưởng lệnh, thì ai lại không hiểu. Nếu không phải là bởi vì phải làm việc này, thì có ai sẽ đồng ý ở chỗ này chịu đựng sự châm chọc khiêu khích, và rõ ràng đang như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà vẫn còn nhất định phải kiên trì giằng co cùng bọn họ?
Dù sứt đầu mẻ trán thì trong vô thức, họ cũng muốn tìm Phương trưởng lão hỏi một lời khuyên, vì dù sao vị trưởng lão trẻ tuổi này đến Thủ Sơn Tông không lâu, nhưng vẫn vô cùng đáng tin cậy. Nhưng bây giờ Phương trưởng lão lại đến ngũ tông để lĩnh ngộ kinh nghĩa điển tịch. Mà bọn họ cũng không dám quấy nhiễu chuyện lớn tu hành này, nên không thể làm gì khác hơn là cùng với Tiểu Từ tông chủ miễn cưỡng trầm mặc mà đối kháng ở trong quận phủ...
Mà bây giờ, Phương trưởng lão truyền thư tới.
Trong lúc nhất thời, trong lòng họ giống như đã có người đáng để tin cậy...
“Hí hí hí...”
Khi người trong sảnh đường đang kích động thì thấy rõ bên ngoài nhà chính có Tiểu Thanh Liễu mặc áo bào màu tro, cưỡi một con ngựa xông vào. Khi vào quận phủ, Tiểu Thanh Liễu lại không xuống ngựa, mà phóng ngựa vọt thẳng vào trước sân rộng, đi vào sảnh đường, kiêu ngạo như vào chỗ không người. Hai bên Tiểu Thanh Liễu đều có thần vệ và văn thư, nhưng không có ai dám tiến lên ngăn cản.
“Từ Văn Tâm ở đâu?”
Còn hắn thì cưỡi ngựa vọt vào trong phòng, giật dây cương, hét lớn: “Công tử có chuyện bảo ta tới truyền cho ngươi!”
Đám người thương hào chưởng quỹ ở trong nhà chính thấy hắn là thuộc hạ mà lại gọi thẳng tên tông chủ Thủ Sơn Tông, còn hành xử lớn lối như thế thì trong bụng đều yên lòng. Bọn họ liếc nhau, trên mặt đều lộ ra ý cười theo bản năng.
“Từ Văn Tâm ở đây!”
Trong sảnh đường, Tiểu Từ tông chủ cũng đứng lên và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Phương trưởng lão có gì phân phó?”
Tiểu Thanh Liễu hắng giọng một cái, lạnh giọng quát lên: “Công tử bảo ta qua đây hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi hãy nghe cho kỹ!”
“Vấn đề thứ nhất: là hắn phụ trách hay ngươi phụ trách Thủ Sơn Tông?”
“Vấn đề thứ hai: rốt cuộc Thủ Sơn Tông muốn quay về lục tông, hay là làm địch với chúng tu Thanh Giang?”
“Vấn đề thứ ba: Ngươi có hiểu quy củ giới tu hành này hay không?”
“Vấn đề thứ tư, ngươi có chứng cớ gì mà dám ngậm máu phun người như vậy?”
“...”
“...”
“Vụt!”
Nghe thấy những lời này, chư vị chưởng quỹ đều lộ vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Tuy họ đã sớm biết được việc này ở trong thư, nhưng bây giờ nhìn tận mắt vị tiểu tông chủ giày vò bọn họ cả một tháng trời kia lại bị người ta quát mắng ngay trong phòng, họ vẫn cảm thấy trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Điều yên tâm nhất là trước đây Thủ Sơn Tông đã sớm xuống dốc, đâu có ai để ý. Hoàn toàn là bởi vì vị Phương nhị công tử tới từ Liễu Hồ này tìm Bảo Thân pháp về giúp bọn họ, rồi dẫn người đi giết Khuyển Ma thì mới có được danh tiếng lớn đến vậy. Nhìn theo cách nào đó thì ngũ tông cùng thất tộc không cần phải lo lắng về Thủ Sơn Tông mà là Phương nhị công tử mới đúng.
Mà bây giờ, Phương nhị công tử đã thể hiện thái độ rõ ràng dứt khoát rồi, còn có ai trong Thủ Sơn Tông dám nhìn chằm chằm chuyện này không buông sao.
“Cái này...”
Nghe vậy, hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông cũng lộ vẻ sửng sốt và nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
Mà vẻ mặt Tiểu Từ tông chủ vẫn không thay đổi, chỉ trầm mặc cực kỳ lâu.
Sau đó hắn mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn hai vị trưởng lão, nói: “Công tử đã nói như thế, hai vị trưởng lão thấy thế nào?”
Hai vị trưởng lão Thanh Tùng cùng Hàn Thạch trầm mặc một lúc, Thanh Tùng trưởng lão mở miệng nói: “Chuyện đã như thế thì còn cần hỏi sao?”
Hàn Thạch trưởng lão hít một tiếng, nói: “Ngươi là tông chủ...”
Tiểu Từ tông chủ gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng viền mắt lại hơi đỏ.
Sau đó hắn nói với Tiểu Thanh Liễu: “Hãy thay ta tạ ơn công tử!”
Tiểu Thanh Liễu cười đáp ứng.
Dưới sự châm chọc khiêu khích của các chư vị chưởng quỹ cùng tiểu thế gia chủ, Tiểu Từ tông chủ luôn rất ít nói bỗng nhiên ưỡn ngực, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nhìn quét qua một lượt đám chưởng quỹ cùng chưởng lệnh trong quận phủ. Sau đó hắn bất chợt ném một tập văn thư lên trên bàn.
“Những thứ này là sổ sách ta lục soát từ núi Ô Nha, cùng với danh sách người của các thương hào cấu kết với núi Ô Nha!”
“Trong đó, có danh sách vật tư, vàng bạc cụ thể của cuộc giao dịch giữa ba thương hào lớn cùng núi Ô Nha!”
“Mà văn thư khác là điểm phân bố của con đường giao dịch và thủ tiêu tang vật trong âm thầm giữa bốn thương hào lớn cùng Nam Cương Yêu Tôn. Còn có số tiền thu được từ yêu đan mà bọn họ giao dịch, thậm chí có cả các cửa hàng cụ thể nơi bọn họ bán yêu đan, và cách ra ám hiệu khi họ giao dịch!”
“Ở trong hậu viện, còn có vài tán tu mua yêu đan từ bọn họ đã bị ta bắt giữ!”
Trong thính đường của quận phủ, Tiểu Từ tông chủ nhanh chóng lấy văn thư ra và dùng tốc độ cực nhanh lật giở văn thư đó. Sau đó đẩy chúng tới trước mặt Tiết chưởng lệnh, lạnh lùng nhìn Tiết chưởng lệnh, cắn răng nói: “Những thứ này có đủ để người của ngươi bắt người hay không?”
Tiết chưởng lệnh nghe hắn nói thì thất kinh, rõ ràng Phương nhị công tử đã nói như vậy, sao hắn...
Trong lòng hắn định từ chối như trước, nhưng bây giờ mới phát giác ra vẻ mặt vị Tiểu Từ tông chủ này không đúng lắm. Mà họ không dám nói ra, dù như thế nào đi nữa bọn họ vẫn cảm thấy Thủ Sơn Tông xuống dốc thì đây vẫn là một vị tông chủ, còn là một vị luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan...
Không đợi hắn suy nghĩ, Tiểu Từ tông chủ đã mặt không chút thay đổi nói: “Ta đứng đầu một môn phái, mà ở đây thừa lời với ngươi cả một tháng cũng đã nói cạn lời hay ý đẹp rồi. Một chưởng lệnh nho nhỏ như ngươi mà vẫn giả bộ với ta thì ngươi nên biết Từ Văn Tâm ta có giới hạn. Hôm nay, nếu ngươi không bắt người thì tự ta bắt cũng được. Quận Thanh Giang mặc kệ thì ta đến Thần Cung đòi công đạo cũng như nhau cả thôi!”