Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 400: Bắt hết (2)

Chương 400: Bắt hết (2)


“Nói đi, ta để ở đây!”
Hắn từ từ quay người lại với vẻ tràn đầy sức sống mênh mông cuồn cuộn, xông pha bốn phương: “Thủ Sơn Tông ta ghét nhất hạng người cấu kết cùng những thứ yêu ma này. Ta đã điều tra ra việc này xong rồi, dù không quay lại lục tông, dù là địch với chúng tu Thanh Giang thì ta cũng không chối từ!”
...
...
Cũng vào lúc này, trước cửa quận phủ chợt có một cơn yêu phong cực kỳ đột ngột cuồn cuộn nổi lên. Cơn gió khiến bách tính ở quanh đó quá sợ hãi, họ đồng loạt chạy tứ tán vì tưởng là có yêu nhân gì xông vào trong thành. Nhưng đến khi cơn yêu phong tản đi, không ngờ trước cửa quận phủ lại là có vô số người bị trói gô, trên người còn có vết thương chồng chất. Ai cũng xơ xác bơ phờ, mềm nhũn quỳ xuống trước quận phủ.
“Đây là...”
Có bách tính đánh bạo tiến lên, thấy trên người bọn họ có những tấm giấy màu trắng, trên đó có viết chữ.
Sau khi đọc kỹ, vẻ mặt bách tính đó càng thêm kinh ngạc.
...
...
“Không tốt rồi...”
Trong sảnh đường đã trở nên tĩnh lặng, mà vào lúc này bên ngoài bỗng trở nên hỗn loạn.
Khi mọi người hối hả quay lại nhìn, thì đã sớm có nha sai hớt ha hớt hải chạy vào, sau đó hét lớn như là gặp ma: “Chưởng lệnh đại nhân, đã xảy ra chuyện rồi, không biết người phương nào đã trói bảy tám người ở chỗ này lại rồi ném vào trước quận phủ chúng ta. Trên đó còn dán một tờ giấy, nói những người này chính là tiểu nhị bên chưởng quỹ chuyên phụ trách giao dịch cùng núi Ô Nha, còn có tiêu cục tiêu đầu phụ trách bảo vệ hàng hóa, chỉ còn chờ chúng ta bắt người...”
“Bịch bịch...”
Vị kia chưởng lệnh lập tức đứng dậy, sau đó ngã phịch xuống như bị rút đầu khớp xương.
Mà một đám chưởng quỹ cũng đang choáng váng, biểu tình của họ giống như sét đánh ngang tai vậy.
“Ta nói, ta nói, ta nói hết...”
Mà vào lúc này, người bên ngoài phủ cũng bị nha sai kéo vào, mới vào trong sảnh, thì bỗng nhiên giống như bị điên kêu lớn lên: “Ta là tiểu chưởng quỹ Tam Giang hào, Tam Giang hào làm ăn với núi Ô Nha đều qua tay ta...”
“Ta là văn thư của Đại Kiều hào, tất cả ghi chép đều được lưu lại ở đây...”
“Trước đây, trước đây Bạch gia giao dịch các vụ làm ăn về núi Ô Nha đều qua ta, ta… ta có thể làm chứng...”
“...”
“...”
Nhiều tiếng kêu khóc vang lên, còn không cần hỏi mà đám người đó đã nói ra tất cả.
Nhất là nhìn bộ dáng này của bọn họ đúng là hoàn toàn không bị trúng phép Nhiếp Hồn, là họ tự nguyện tranh nhau nói ra.
Trong nhà chính, bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
“Ngươi… ngươi dám đụng đến chúng ta...”
“Các ngươi tìm được những người này ở đâu, ta chưa từng gặp hắn ta...”
Lúc này trong những chưởng quỹ này mới chợt có người bừng tỉnh nhảy dựng lên vừa lớn tiếng quát, vừa nhìn về phía cửa đại điện. Đồng thời cũng có người vô thức đứng dậy đi tới chỗ đống văn thư ở trên bàn. Bọn họ không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, những thứ này đã sớm bị giấu đi, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, sao lại bỗng nhiên phơi bày hết mọi thứ ra.
Nhưng có một điều bọn họ rõ ràng đó là… phiền phức lớn rồi.
“Đừng động vào!”
Trong lúc bọn họ đang vô cùng khó hiểu, Tiểu Từ tông chủ từ từ mở miệng.
Giọng nói ấy không lớn, nhưng làm chấn động tâm hồn, làm cho người ta cứng đờ người.
Không ai biết đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ có thể biết vị tiểu tông chủ Thủ Sơn Tông này đã mạnh hơn...
“Tiết chưởng lệnh...”
Tiểu Từ tông chủ nhìn chưởng lệnh đang đờ đẫn: “Ngươi muốn tự bắt người hay là ta bắt cả ngươi?”
Bộ dáng của hắn vẫn đôn hậu như thế, nhưng trong giọng nói đã có vẻ sốt ruột.
Tiết chưởng lệnh bỗng nhiên phản ứng lại, không còn chút sức lực nào mà ra quyết định.
Ra lệnh nói: “Còn không đi bắt, đang chờ cái gì?”
...
...
“Cách làm việc của công tử thật sự rất khác trước đây...”
Cũng vào lúc này, trên lầu bên cạnh quận phủ có một nam tử mặc áo bào trắng, cầm quạt xếp trong tay đang cười tủm tỉm nhìn mấy người bị trói gô và ném vào trong quận phủ. Rất nhanh sau đó, bên trong đó bắt đầu trở nên rối loạn. Nam tử kia yên lòng cười với nữ nhân mặc áo đỏ ở bên cạnh: “Trước đây, chúng ta làm phép là vì chạy trốn hoặc là vì cướp bảo vật, bây giờ... Lại là bắt tội phạm...”
“Ngươi thì biết cái gì!”
Nữ tử áo đỏ gác chân lên trên bàn, cầm cây tăm xỉa răng, rồi nhổ toẹt trên mặt đất, nói: “Công tử nói đây gọi là giang hồ!”
“Ngươi chính là đại hiệp mặc bạch y tung bay trong gió!”
“Lão nương đây chính là nữ hiệp làm điên đảo chúng sinh!”
Vào ngày này, đột nhiên xuất hiện một tin đồn chấn động toàn bộ quận Thanh Giang. Trước đây, chuyện lục tông quận Thanh Giang giết Khuyển Ma đã rúng động sôi sùng sục, mọi người đều biết. Nhưng bây giờ bỗng nhiên có tin tức phía sau chuyện Khuyển Ma, các đại thương hào Thanh Giang âm thầm cấu kết với yêu ma đã bị chưởng lệnh quận phủ bắt lại nhốt vào tù đã kinh động cả thành trong nháy mắt.
Và rõ ràng đây mới chỉ là khởi đầu.
Bách tính thành Thanh Giang vừa cảm thấy mới mẻ, vừa cảm thấy phẫn nộ. Nhất là có người nói chuyện lần này là Thủ Sơn Tông chém giết Khuyển Ma trước kia truyền ra, cho nên bọn họ càng phẫn nộ, sự giận dữ tràn ngập khắp đầu đường cuối ngõ...
Mà những thương hào cùng chưởng quỹ bị bắt lại có thể bị điều tra, còn điều tra rất rõ làm cho rất nhiều thế gia kinh hãi.
“Nếu chỉ là chuyện núi Ô Nha thì không có gì lạ...”
Lúc này, ngay cả hai vị trưởng lão Thanh Tùng Hàn Thạch vừa đi ra từ trong quận phủ cũng lo lắng nói: “Nhưng cái khẩn yếu nhất trong chuyện lần này là chuyện thất tộc cùng Nam Cương Yêu Tôn lén lút buôn bán. Nhỡ chuyện này bị tra ra được thật, vậy… vậy...” Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng kia, hai vị trưởng lão đều đã không dám nói tiếp nữa.
Ba mươi năm trước, sự việc đại yêu Nam Cương xâm phạm phương Bắc vẫn vướng mắc trong lòng người dân Thanh Giang.
Bây giờ, nếu lại nghe nói có người lén lút giao dịch với đại yêu kia thì sẽ gây nên sóng gió dữ dội thế nào.
“Cho dù hậu quả nghiêm trọng đến đâu cũng là do những người này gây ra...”
Tiểu Từ tông chủ thở dài nói: “Ngay cả Phương nhị công tử cũng ủng hộ chúng ta thì sợ gì?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất