Chương 401: Biến tiêu cực thành tích cực
“Hắn thật sự ủng hộ?”
Hai vị trưởng lão Thanh Tùng Hàn Thạch đều há hốc mồm.
Tiểu Từ tông chủ cũng không khỏi ngẩn ra: “Không phải mấy người đều biết rồi à?”
“Chúng ta nghe không có vẻ gì là hắn tức giận...”
Hai vị trưởng lão Thanh Tùng Hàn Thạch gần như đồng thanh trả lời: “Lúc Phương nhị công tử tức giận thì không phải như vậy...”
“Đúng vậy, lúc hắn tức giận không hề phát cáu...”
“...”
Tiểu Từ tông chủ bất đắc dĩ hít sâu, thấp giọng nói với vẻ mặt hơi xúc động: “Hắn hỏi ta ai quản lý Thủ Sơn Tông, nói ta không cần phải lo lắng về mọi việc. Hắn hỏi Thủ Sơn Tông ta muốn trở về lục tông, hay là làm địch với chúng tu Thanh Giang, rồi bảo tự ta nghĩ kỹ xem có đồng ý vì chuyện này mà chấp nhận hậu quả tiếp theo không. Hắn hỏi ta có hiểu quy củ trong giới tu hành hay không...”
Hơi dừng lại một chút, hắn mới thở dài nói: “Là để cho ta hiểu rõ, trong giới tu hành, trời đất bao la, để ta đừng nói lý với người khác, đừng ký thác hy vọng vào người khác. Nắm tay lớn bao nhiêu, thứ có thể nói lớn bấy nhiêu...”
Hai vị trưởng lão nghe vậy, đều bối rối: “Còn câu thứ tư?”
“Đương nhiên câu thứ tư đơn giản hơn, không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người...”
Tiểu Từ tông chủ cười khổ nói: “Cũng tức là nói nếu có chứng cứ thì còn sợ cái gì?”
Hai vị trưởng lão nghe mà bối rối, qua một lát mới nói: “Nhỡ hắn không nghĩ như vậy thì sao?”
“...”
Tiểu Từ tông chủ nhìn hai vị trưởng lão này mà đau đầu.
“Nếu hắn không muốn như vậy, vậy những thứ chủ chốt mà bị thất tộc giấu đi này ở đâu ra?”
Tiểu Từ tông chủ nói, không khỏi cúi đầu hít sâu, vẻ mặt ít nhiều cũng hơi mê hoặc: “Có thể nói một tiếng bắt là bắt lại hết những nhân vật mấu chốt ở thời điểm quan trọng không liên quan đến tu vi. Chỉ có thể nói hắn đã sớm sắp xếp người nhìn chằm chằm những người này, hoặc là đã sớm sắp xếp người khống chế một vài nhân vật then chốt của các đại thương hào.”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nam, nơi đó chính là hướng của Linh Vụ Tông. Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Một tháng qua, ta đã ngầm tra rõ, đã tốn hơi thừa lời cùng quận phủ, đã tranh đấu gay gắt với đám thương hào, nhưng lại cảm thấy thế gian này đầy yêu ma tranh đấu hút máu như địa ngục. Dù mấy lần ta đều cảm thấy kiệt sức, muốn xong hết mọi chuyện, muốn bỏ đi, cảm thấy không đáng giá...”
“Nhưng hiện tại xem ra...”
“Ít nhất vị Phương trưởng lão của chúng ta kia đã cho ta biết những gì ta làm là có giá trị...”
...
...
Cũng vào lúc này, trong khách điện của Linh Vụ Tông, Phương Thốn cầm một vân thư bí ẩn, sau khi lật xem thì thoả mãn buông xuống.
Tiểu Từ tông chủ là một người đáng tin.
Trước đây, khi hắn để đám người Lâm Cơ Nghi vào giang hồ, tất nhiên cũng không thể không nhìn ra Tiểu Từ tông chủ. Mà cũng chính Tiểu Từ tông chủ đã gây áp lực rất lớn cho Chư đại thương hào, ép bọn họ tới mức luống cuống tay chân. Còn mình thì sắp xếp người âm thầm nhìn chằm chằm, để dù là họ âm thầm che đậy hành vi tội ác, hay là giấu một vài nhân vật then chốt thì cũng trong khống chế.
Muốn đưa bọn họ ra ánh sáng rất đơn giản.
Nơi những người này ẩn náu vốn do đám người Lâm Cơ Nghi sắp xếp, hoặc là người sắp xếp cho những người này ẩn náu đã sớm có Sinh Tử Phù của mình trong bụng. Mà trong chuyện này, thậm chí mình còn không cần tốn quá nhiều tâm huyết, chỉ là dặn dò Lâm Cơ Nghi một câu, để Lâm Cơ Nghi theo dõi Tiểu Từ tông chủ, đồng thời trợ giúp một ít vào lúc mấu chốt là được.
Bây giờ xem ra, hắn làm không tệ.
Một điểm khác làm cho Phương Thốn hài lòng là thực ra mấy người Lâm Cơ Nghi, Hồng Đào nương tử, Trùng Sư Quái Ly đều không phải là cao thủ, nhưng bọn họ có thủ đoạn, lại có Sinh Tử Phù, Bảo Thân pháp cùng tiền bạc mình ban cho cũng đủ để gây một ít sóng gió trong giang hồ ở thành Thanh Giang này. Bây giờ, chẳng qua là chuyện này chỉ là một mớ hỗn độn nhỏ, sắp đặt lớn hơn vẫn còn nằm trong bóng tối.
Có cơ hội nhìn lại thì tự mình cũng nên nghĩ đi nghiệm thu.
“Có vẻ tâm tình của Phương nhị công tử rất tốt?”
Mà ở bên cạnh, Hạc Chân Chương đang chán nản chơi bài với Mộng Tình Nhi và bị dán giấy lên mặt vừa quay đầu đã thấy Phương Thốn hiếm khi xem kinh sách lại đang vừa đọc vân thư vừa mỉm cười thưởng thức trà, thì hiếu kỳ hỏi.
“Quả thật không tệ...”
Phương Thốn đặt vân thư xuống, vân thư lập tức bị Hạc Chân Chương tò mò cầm lên.
“Chuyện lớn vậy à?”
Khi Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi đang đuổi ở phía sau để dán giấy lên mặt Hạc Chân Chương đọc nội dung trong vân thư thì nhất thời đều kinh hãi.
Sao quận phủ lại bỗng nhiên cứng rắn vậy, bắt nhiều thương hào như vậy ư?
Mà bọn họ cùng bỗng nhiên nghĩ tới ước định của Phương nhị công tử và luyện khí sĩ thất tộc trước đây, sắc mặt họ dần dần trở nên hoảng sợ.
Là vị Tiểu Từ tông chủ kia thật sự cứng rắn, hay là vị Phương nhị công tử này lại đang đặt bẫy người ta vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy động tĩnh của bọn họ, Vũ Thanh Ly đang tu hành ở phòng bên cùng với tiểu hồ ly đang canh giữ ở bên cạnh lò luyện đan để mượn đan khí luyện chữ ở trong nội điện đều tò mò ngẩng đầu lên nhìn. Họ đã ý thức được vừa xảy ra chuyện lớn.
“Việc nhỏ mà thôi!”
Phương Thốn trả lời rồi cất vân thư đi.
Như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng bọn họ, hắn bỗng nhiên nói với Hạc Chân Chương: “Ngươi ghét chuyện gì nhất?”
“Đồng ý với người khác rồi mà lại lỡ hẹn...”
Hạc Chân Chương thuận miệng nói: “Sao vậy?”
“...”
Phương Thốn cười nói: “Không có gì, chuyện ta ghét nhất là nhận tiền của người ta mà không làm việc!”
Biểu tình của Hạc Chân Chương lập tức trở nên vô cùng đặc sắc: “Vậy ngươi đang làm gì?”
“Ta còn chưa nói hết!”
Phương Thốn nói: “Vậy làm chuyện ghét nhất với người đáng ghét nhất không phải là tiêu cực biến thành tích cực sao?”
Hạc Chân Chương hơi sửng sốt, không nói gì nữa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài đại sảnh vang lên tiếng áo bào phần phật tung bay.
“Phương nhị công tử, có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích về việc này không?”