Chương 405: Cướp đoạt ngang ngược (2)
Những hồ sơ và sổ sách này có tác dụng rất lớn, sau khi đốt thì hậu quả vô cùng nặng nề, đưa về giữ lại mới là cách tốt nhất.
Nhưng mà không ngờ lúc vận chuyển ra khỏi thành thì lại gặp phải Quỷ Quan…
Đây chẳng phải là nói, những hồ sơ liên quan đến đến tính mạng này đều rơi vào tay Quỷ Quan hết rồi sao?
Nếu mà như vậy thì ai mà biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này lớn như thế nào cơ chứ?
Có lẽ mấy người quan trọng trong thất tộc đều sẽ bị liên lụy…
Việc đã đến nước này rồi thì mình phải làm gì đây?
Giờ ông ta lại có chút hối hận rồi, mình không nên nhúng tay vào chuyện của thất tộc…
Trước đây chỉ lờ mờ biết được thất tộc liên quan đến chuyện ở núi Ô Nha, nhưng làm sao mà ngờ được là họ còn liên quan đến vị ở miền Nam kia được?
…
…
“Hay cho một Thủ Sơn Tông, hay cho một Phương nhị công tử…”
Mà bây giờ không khí ở đây làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, đột nhiên có một tiếng cười vang lên.
Lúc này công tử nhà họ Bạch và ông cụ nhà họ Hồ, còn có cả vị lão chưởng quầy Vạn Thông Hào kia như đã hiểu được cái gì đó, đương nhiên là họ không có chứng cứ, giống hệt như họ làm cái gì cũng không để lại chứng cứ gì vậy, nhưng mà hiểu rồi chính là hiểu rồi, trong lúc cảm thấy buồn bực, họ cũng biết giờ mình đã đi đến nước này là đã lâm vào đường cùng rồi, sẽ không còn cách nào để tồn tại tiếp được…
Họ là luyện khí sĩ của thất tộc, quyền cao chức trọng, sở dĩ đến Linh Vụ Tông này, còn vừa tặng quà vừa tươi cười chào hỏi là bởi vì họ là những người mà gia tộc phái đi để giải quyết chuyện này, nhưng giờ đây chuyện đã không thể giải quyết được nữa, ngược lại lại còn trở nên phức tạp và nguy hiểm hơn nữa, nếu như không thể giải quyết chuyện này triệt để, thì kết quả của họ sẽ như thế nào đây?
“Quỷ Quan làm nhiều việc ác ở Thanh Giang, lục tông vẫn luôn không bắt hắn lại, lại làm cho tên này hành động càng hung hăng hơn nữa, hắn lại làm ra chuyện mà trời đất không dung như thế này, như vậy thì không thể mà để hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật nữa, lục môn không xử lý…”
Giọng nói của công tử nhà họ Bạch như là rít lên: “Thì Bạch gia ta xử lý.”
“Triệu tiên sinh, Mạnh tiên sinh, Lương tiên sinh…”
Đột nhiên hắn ta trầm giọng nói.
Ba vị lão giả mặc đồ xanh dương bên cạnh hắn ta lần lượt tiến lên: “Xin công tử hãy phân phó!”
“Các ngươi lập tức đi đến thành Thanh Giang, cho dù tên Quỷ Quan kia là ai thì cũng phải bắt được hắn, lôi đến trước mặt ta…”
Công tử nhà họ Bạch nói với họ, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Thốn: “Cho dù là tra ra được ai liên quan với hắn, cho dù người xui khiến hắn là ai thì đều phải để cho chúng biết được kết cục khi làm loạn ở Thanh Giang, phải để cho chúng biết được cái giá phải trả khi đắc tội với thất tộc ta…”
“Vâng!”
Ba vị lão giả mặc đồ màu xanh vô cùng nghiêm túc đáp lại một tiếng.
Mà bên này, đột nhiên ông cụ nhà họ Hồ kêu lên một tiếng, nói: “Tùng Lĩnh Thất Tử, các ngươi cũng đi…”
Nói xong, ông ta hơi trầm ngâm, đột nhiên lắc đầu mà nói: “Bỏ đi, ta đưa các ngươi đi đi.”
Bảy vị luyện khí sĩ mặc đồ đen bên cạnh ông ta cũng đồng ý.
“Lão phu cũng đi!”
Lão chưởng quầy của Vạn Thông Hào cũng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chuyện lớn đến như vậy, chúng ta đều là luyện khí sĩ của Thanh Giang, chẳng lẽ cứ im lặng mà tu luyện thì không được sao, lúc nào cũng có một số người nhảy ra làm cho mọi người khó xử, cứ đấu đá qua lại như vậy, thì ai được lợi gì cơ chứ?”
Mọi tán tu trong điện đều nghe thấy ý tứ ông ta muốn nói, giờ họ còn không dám thở mạnh.
Mà đám người lão chưởng quầy cùng với đám người của ông cụ nhà họ Hồ cũng không muốn nói nhiều, thở dài một tiếng thật mạnh, sau đó nhanh chóng xoay người ra khỏi điện, rất nhanh đã nhìn thấy một đám mây bay lên, đám mây nhanh như điện mà tan biến trên bầu trời, nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của họ thì biết được chuyện Quỷ Quan giết người, cướp đi tài liệu rất quan trọng với họ.
Những người này lần lượt rời đi, lập tức trong điện trở nên có chút trống vắng.
Mà bầu không khí âm trầm lại càng trở nên âm trầm hơn.
Ai ai cũng thầm kinh sợ: Mười mấy vị luyện khí sĩ Kim Đan cùng nhau ra tay thì làm cho Thanh Giang rúng động đến mức nào cơ chứ?
Chẳng lẽ Thanh Giang thực sự sắp đại loạn sao?
…
…
“Ha ha, nhìn thấy các vị đạo hữu tràn đầy chính khí như vậy, Phương nhị vô cùng khâm phục…”
Mà ngay lúc bầu không khí đang vô cùng căng thẳng, Phương Thốn như đang có lốc xoáy ẩn hiện trong lòng khẽ đứng dậy, cười nói vài lời, thậm chí còn chắp tay hành lễ với mọi người rồi nói:
“Quỷ Quan làm việc ác đã nhiều năm, vốn phải bắt lại từ sớm, thất tộc vì bách tính Thanh Giang mà tiêu diệt tên ác ma này, phân ưu cùng Phạn lão tiên sinh, thực sự là tràn đầy phong thái luyện khí sĩ, Phương nhị xin chúc các vị sẽ thành công, có thể bắt lại được tên ác ma đó!”
Những người xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không ai nói lời nào.
“Phương nhị vốn đến Linh Vụ Tông để học pháp, đọc kinh, nhưng xem ra các vị còn có việc quan trọng phải làm, ta không tiện quấy rầy nữa!”
Phương Thốn cười rồi phân phó với đám người tiểu hồ ly: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!”
Luyện khí sĩ trong điện Linh Vụ Tông hơi ngẩn người, vốn dĩ họ còn đang nghĩ xem phải nói gì với vị Phương nhị công tử này, không ngờ là hắn nói đi là đi, nhưng mà đã đến bước này rồi mà còn cho họ cơ hội đọc kinh học pháp thuật ở đây nữa thì chỉ làm cho mình khó chịu mà thôi, nếu như trực tiếp đuổi đi thì Linh Vụ Tông thực sự không muốn làm người xấu, mà giờ hắn chủ động rời đi thì ngược lại làm cho người ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ngược lại chỉ có vị công tử nhà họ Bạch thở dài ra một tiếng, ánh mắt trở nên âm u, hình như là đang muốn nói cái gì đó.
Nhưng còn chưa kịp nói ra lời nào thì dường như Phương Thốn đột nhiên nhớ ra gì đó, nên lập tức quay lại nói với Vũ Thanh Ly: “Đúng rồi, nếu chúng ta đi rồi thì đương nhiên phải đón tỷ tỷ của ngươi nữa.”