Chương 406: Cướp đoạt ngang ngược (3)
“Cái gì cơ?”
Đám người của Linh Vụ Tông vừa nghe thấy lời của Phương Thốn thì lập tức ngây người, hình như là sắp bật cười đến nơi.
Ngươi đã làm cho chuyện đến nước này mà còn dám đón người từ Linh Vụ Tông đi sao?
Mà không chỉ là họ cảm thấy như vậy, mà cả hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi cũng trở nên lo lắng.
Vũ Thanh Ly đứng một bên cũng vô cùng căng thẳng.
Một vị trưởng lão trầm giọng nói: “Nếu Phương nhị công tử muốn đi, Linh Vụ Tông ta không dám giữ ngươi lại, nhưng ngươi nói muốn đón người là có ý gì?”
Phương Thốn nhíu mày: “Chẳng phải là lúc đầu đã bàn bạc xong là làm xong việc thì đón người hay sao?”
Vị trưởng lão kia lập tức cảm thấy tức cười, không biết phải trả lời lại như thế nào, dứt khoát không đáp lại lời này.
Mà ngay lúc này, đột nhiên Phương Thốn khẽ cúi đầu, ánh mắt quét xung quanh, lạnh lùng mà nói: “Chuyện các ngươi muốn ta làm, ta đã làm rồi, cho dù kết quả như thế nào thì bổn công tử cũng đã tốn công tốn sức, chẳng lẽ là ta làm giao dịch với người ta xong giờ lại không nhận được cái gì về sao? Chẳng lẽ là Linh Vụ Tông các người lại bắt đầu hối hận rồi?”
Hắn thay đổi biểu cảm quá nhanh, thực sự đã làm cho tông chủ Linh Vụ Tông và đám trưởng lão vốn đang định nổi nóng đã khiếp sợ.
Rõ ràng phải là mình nổi nóng mới đúng, nhưng giờ lại bị người ta cướp mất, vô thức mà cảm thấy mình có chút đuối lý rồi…
“Hay là…”
Phương Thốn cười âm hiểm mà nói: “Các người cảm thấy bổn công tử dễ bắt nạt, nên muốn ăn quỵt ta?”
Muốn ăn quỵt?
Nói năng kiểu gì vậy?
Đám luyện khí sĩ kia nén tức giận mà nói: “Rõ ràng là ngươi không hoàn thành nhiệm vụ mà, thực sự là cướp đoạt ngang ngược mà…”
Trong lúc hoảng loạn, Vũ Thanh Ly là người đầu tiên phản ứng lại.
Hắn ta vốn còn đang hơi bối rối, nhưng khi vừa quay đầu lại thấy được thấy ánh mắt Phương Thốn đang nhìn mình, trong lòng nhất thời run lên.
Sau đó, hắn ta không nói một lời, sải bước đi ra khỏi điện.
Lúc này, trong lòng của một nhóm tông chủ, các trưởng lão và đệ tử của Linh Vụ Tông vừa sợ vừa giận, bị Phương Thốn nói cho một trận, bọn họ cũng cảm thấy khó mà biện giải.
Nhưng khi trong lòng đang rối loạn, lại trông thấy Vũ Thanh Ly thực sự đi ra khỏi điện, trong lòng đột nhiên tức giận, ánh mắt liếc qua, mấy tên đệ tử bên ngoài điện lập tức hiểu ý, vội nghiêng mình chặn trước mặt Vũ Thanh Ly đang muốn rời khỏi điện.
Vũ Thanh Ly quay đầu nhìn về phía Phương Thốn.
Phương Thốn mặt vô cảm, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ đi đi, có ta ở đây, xem ai dám ngăn cản ngươi!”
“Bộp!”
Đám người tông chủ và trưởng lão của Linh Vụ Tông nghe thấy câu này, da đầu lập tức run lên.
Ngươi nói câu này là muốn cướp đúng không?
Trong lòng nhất thời không thể tưởng tượng nổi, vị Phương nhị công tử này lại nói ra những lời nói kiêu ngạo như vậy.
Rõ ràng ngươi chỉ là một luyện khí sĩ Trúc Cơ cảnh mà thôi...
Nhưng khi Vũ Thanh Ly nghe thấy vậy thì đột nhiên xoay người lại, dáng vẻ thay đổi, khí cơ quanh thân tăng vọt, giống như có một luồng khí cực lạnh từ trong cơ thể hắn ta toát ra, loại khí cơ này phối hợp khuôn mặt vô cảm kia của hắn ta, nhất thời làm cho các đệ tử Linh Vụ Tông hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau, tách ra một lối đi theo bản năng.
Mà Vũ Thanh Ly không nói lời nào, khí cơ quanh thân lượn lờ, vội vàng đi xuyên qua giữa bọn họ.
“Ôi chao...”
“Ngươi dám...”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, khắp Linh Vụ Tông nhất thời kinh hãi, nơi nơi hỗn loạn.
Không chỉ mấy đệ tử kia phản ứng lại, đuổi theo Vũ Thanh Ly, mà các trưởng lão trong điện cũng phát động khí cơ.
“Nghĩ cho kỹ!”
Nhưng ngay khi khí cơ của bọn họ thoáng dao động như muốn ra tay, nhưng còn chưa ra tay thì Phương Thốn bỗng nhiên quay đầu nhìn bọn họ, nói:
“Phương nhị ta làm việc rất nói đạo lý, hôm nay ta đưa người đi cũng là có lý có tình, Linh Vụ Tông ngươi không vui, ta hiểu, nhưng nếu có ai muốn lấy tu vi cưỡng chế ngăn trở, ta cam đoan người ra tay nhất định sẽ phải trả giá đắt...”
“Ngươi...”
Mấy trưởng lão của Linh Vụ Tông đang định ra tay nhất thời chấn động, rõ ràng Phương Thốn trước mắt chỉ có tu vi Trúc Cơ, rõ ràng là tu vi của những người này cao hơn hắn rất nhiều, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thế mà lại run lên, đình chỉ pháp lực...
Ngay cả tông chủ Linh Vụ Tông nhất thời cũng im lặng.
“Mau… mau ngăn hắn...”
Lúc này, các trưởng lão bị Phương Thốn ngăn cản trong điện không ra tay, nhưng các đệ tử bên ngoài đã nhốn nháo hết cả.
Có người còn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ bỗng nhiên thấy có một bóng đen lao ra khỏi khách điện, vội vàng chạy về phía Thanh Tĩnh Cốc, phía sau còn có mấy đồng môn đuổi theo, lập tức lớn tiếng hô lên, nhảy lên giữa không trung ngăn cản, có chút nóng vội, gọi ra phi kiếm, kiếm quang đan xen như một tấm lưới lớn, bao vây Vũ Thanh Ly.
“Tránh ra!”
Vũ Thanh Ly thấp giọng quát, hai tay đan vào nhau.
Ầm ầm!
Khí cơ quanh người hắn ta dẫn động, pháp lực hóa thành một bàn tay to màu đen, đột nhiên vọt ra phía trước, phi kiếm này rất nhanh, nhưng dưới một chưởng này của hắn ta lập tức trở nên hỗn loạn, không khống chế được đánh lung tung vào nhau, có mấy thanh còn trực tiếp mất liên hệ với người ngự kiếm, rơi xuống như diều đứt dây.
Mà Vũ Thanh Ly cũng không quay đầu lại, vội vàng xuyên qua lưới kiếm, đạp lên hư không vội đi về phía trước.
Phía sau đuổi theo, phía trước ngăn cản, càng ngày càng có nhiều đệ tử Linh Vụ Tông đuổi tới, mỗi người đều thi pháp bắt hắn ta, trong khi Vũ Thanh Ly vung tay múa chân, từng đạo pháp thuật được thi triển, tất cả đều là thần thông pháp thuật trong Thần Minh bí điển, đánh bại bốn năm đối thủ, thân hình không hề ngừng lại mà vẫn lao nhanh về phía trước, xem ra các đệ tử của Linh Vụ Tông không thể ngăn cản được hắn ta...
“Đệ tử Thủ Sơn Tông kia là Trúc Cơ cảnh thật sao?”
Mà nhìn thấy cảnh này, trưởng lão Linh Vụ Tông trong điện sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Thanh Ly.
Không ít trưởng lão đều biết rõ về Vũ Thanh Ly, vốn là sẽ vào Linh Vụ Tông mình, kết quả là do sai lầm nên vào Thủ Sơn Tông, nhưng tu hành không đến nửa năm trong tông môn, lẽ ra phải là người có tu vi kém nhất...