Chương 407: Đồng môn giúp đỡ lẫn nhau
Nhưng tiểu tử này lại có khí cơ cuồn cuộn, thân hình quỷ dị, vượt xa dự liệu của những người này.
Ngay cả Phương Thốn ở phía sau nhìn thấy, trong lòng cũng phải tấm tắc.
Thời gian Vũ Thanh Ly vào tông môn quả thật không lâu, nhưng mình cũng không đối xử tệ bạc với hắn ta, tài nguyên tu hành thông thường cũng cho đủ, còn cho thêm mấy viên Long Thạch, ngoài ra, đệ tử tông môn muốn tu pháp thuật trong tông môn đều phải tuần tự tích lũy công đức, đừng nói là đệ tử bình thường, có người đã đạt tới Ngưng Quang cảnh cũng chưa học hết thần thông trong tông môn mình đâu.
Mà mình còn trực tiếp đưa cả bản Thần Minh bí điển cho hắn ta, điều này cũng dẫn đến việc tuy Vũ Thanh Ly chỉ mới tu luyện chưa đến nửa năm, nhưng lại thông hiểu rất nhiều thần thông pháp thuật so với hầu hết các đệ tử của tông môn, ít nhất xem ra những đệ tử Linh Vụ Tông này hoàn toàn không có cửa so với Vũ Thanh Ly...
Đương nhiên, người truyền pháp là mình, tu luyện lại là hắn ta.
Vũ Thanh Ly chỉ dùng thời gian chưa đến nửa năm, đã có thể lĩnh hội những pháp thuật đó đến trình độ này, cũng rất đáng kinh ngạc.
…
“Rầm rầm...”
Mà nhìn Vũ Thanh Ly chiến đấu, rõ ràng hắn chỉ là đệ tử Trúc Cơ Cảnh, nhưng lúc này thân thể hắn ta nhanh như điện, có cảm giác như đánh lung tung, nhưng trong khoảnh khắc đã phá được bốn năm đạo tường vân, bảy tám đệ tử bị hắn ta ném từ giữa không trung xuống, hắn đã vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng như ở chỗ không người, càng ngày càng gần Thanh Tĩnh Cốc...
Thấy cảnh này, vẻ mặt các trưởng lão Linh Vụ Tông trong điện đã đầy tức giận và u ám.
Đặc biệt là ở một nơi xa trên đỉnh núi nào đó, Tiết trưởng lão mặc dù cũng là một trong những trưởng lão của Linh Vụ Tông nhưng vẫn luôn ẩn thân chưa từng lộ ra mặt trước đám người Phương Thốn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, cắn chặt khớp hàm, nhìn chằm chằm phía trước.
Nhưng trong điện lúc này, tông chủ Linh Vụ Tông vẫn cau mày không ra lệnh.
Ông ta không ra lệnh, lại có lời của Phương Thốn khi nãy, tất nhiên đám trưởng lão Kim Đan và đệ tử chân truyền Ngưng Quang cũng không dám ra tay.
Hơn nữa, ở một mức độ nào đó, việc ra tay vượt cấp, lấy cảnh giới áp chế người khác cũng là một hành vi đáng xấu hổ.
Lúc này, bị vây trong một loại trạng thái vi diệu, Phương Thốn không nói thêm nữa, buộc tông chủ Linh Vụ Tông phải ra lệnh cưỡng chế các đệ tử của tông môn dừng tay, nhưng tông chủ Linh Vụ Tông vẫn giữ vẻ mặt đó, cũng không ra lệnh cho các trưởng lão hay chân truyền Ngưng Quang cảnh ngăn cản, dường như một sự ăn ý ngầm đã hình thành trong vô hình, mọi người chỉ im lặng nhìn Vũ Thanh Ly lao về phía trước.
“Ai đang giương oai ở Linh Vụ Tông ta?”
“Thật to gan, mau dừng lại...”
Mà trong sự im lặng này, nhìn Vũ Thanh Ly càng ngày càng gần Thanh Tĩnh Cốc, đệ tử Linh Vụ Tông nghe thấy động tĩnh, càng ngày càng có nhiều người xông ra ngoài, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền vội vàng xông lên không trung chặn lại, kết thành từng nhóm, nhất thời khắp nơi trong không trung đều là người, thuật pháp bảo quang đan xen vào nhau thành từng mảnh, liên tiếp ngăn trước mặt Vũ Thanh Ly.
Thân pháp của Vũ Thanh Ly cũng rất nhanh, thần thông pháp thuật cũng nhiều, đánh bại vô số nhóm người.
Nhưng dù sao hắn ta cũng đang ở bên trong tông môn của người ta.
Thứ hắn ta phải đối mặt là đệ tử của cả một tông môn.
Càng ngày càng có nhiều đệ tử Linh Vụ Tông vọt lên không trung ngăn cản, cuối cùng thân hình của ta hắn càng ngày càng chậm lại, cho dù có phá được một đạo pháp thuật chỉ cần thời gian một hơi thở thì dưới tình huống có nhiều người ngăn cản như vậy rất khó di chuyển.
“Mau tránh ra, đừng ép ta...”
Mà Vũ Thanh Ly vẫn luôn im lặng, dưới tình thế hoàn toàn bị ngăn lại, người vây quanh càng ngày càng nhiều, cũng điên cuồng rống lên, giọng điệu căm phẫn.
Trong điện, ánh mắt các trưởng lão của Linh Vụ Tông đều nheo lại.
“Rầm...”
Nhưng vào lúc này, có hai bóng người đột nhiên lao ra khỏi khách điện áp lực nặng nề.
Tu vi của hai người này cũng không cao, nhưng tốc độ lại cực nhanh, chính là hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi, trên mặt hai người đều có chút nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên lúc ra tay, trên lưng cũng mang áp lực rất lớn, nhưng vẫn một trái một phải vội vàng vọt tới trước người Vũ Thanh Ly, một người lấy ra một cái chuông bạc, âm thanh thanh thúy, một người phất tay áo, lấy ra mấy đạo kim phù.
Leng keng…
Vũ Thanh Ly đang bị bảy tám đệ tử Linh Vụ Tông bao vây, thi triển pháp lực muốn vây bắt hắn ta, mà Mộng Tình Nhi lại bỗng nhiên vọt tới phụ cận, lấy ra một cái chuông bạc rung mạnh trên đỉnh đầu, tiếng chuông thanh thúy vang lên, mấy đệ tử Linh Vụ Tông kia bỗng cảm thấy pháp lực hỗn loạn, linh hồn hoảng hốt, kinh hãi lui về phía sau, áp lực cản trở Vũ Thanh Ly nhất thời biến mất...
Đệ tử của Linh Vụ Tông bên cạnh nóng lòng muốn xông lên lần nữa, nhưng bị mấy đạo kim phù kia ép cho không dám đến gần.
Áp lực của Vũ Thanh Ly biến mất, nhịn không được quay đầu lại nhìn.
“Đi mau!”
Mộng Tình Nhi vừa rung chuông bạc, vừa thiếu kiên nhẫn kêu lên: “Đều là đồng môn, chúng ta không giúp ngươi thì ai giúp ngươi nữa?”
Hạc Chân Chương cũng vội hét lớn: “Lão Vũ, huynh đệ liều cái mạng này, bảo vệ ngươi cùng nhau xông lên!”
Vũ Thanh Ly không nói gì nữa, cắn chặt răng, tiếp tục xông về về phía trước.
Trong khách điện, các trưởng lão thấy thế đều biến sắc.
Chỉ thấy lúc này, có hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi ra tay, tình thế lại lập tức thay đổi, nói đúng ra, chỉ ba người bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của nhiều đệ tử Linh Vụ Tông như vậy, nhưng ba người này cũng không có ý đánh nhau, chỉ muốn mở đường về phía trước, gặp chướng ngại vật, hai người lao về phía trước, tạm thời ngăn người để Vũ Thanh Ly có thể tiến lên.
Như vậy, không ai có thể ngăn được bọn họ.
“Nực cười, đường đường là đại tông môn như Linh Vụ Tông, thế mà lại bị mấy tiểu bối Trúc Cơ náo loạn?”
Mà thấy cảnh này, bên trong khách điện áp lực nặng nề, chợt có tiếng cười lạnh vang lên, công tử Bạch gia đầy bất mãn.
Phương Thốn quay đầu nhìn hắn ta một cái, có chút đăm chiêu.