Chương 408: Cấm pháp?
Công tử Bạch gia không có đi theo những người khác xử lý chuyện quỷ quan hiện thân, hắn ta ở lại Linh Vụ Tông, vốn là để xử lý chuyện ở đây, luyện khí sĩ Thất tộc và Linh Vụ Tông giao hảo với vị Phương nhị công tử này, vốn là để giải quyết chuyện làm ăn, nhưng việc làm ăn bất ngờ không giải quyết được, chỗ tốt bị Phương nhị công tử kia chiếm mất khá nhiều, sao hắn ta có thể cam tâm, ở lại là vì muốn xem Linh Vụ Tông đuổi Phương nhị công tử đi, thậm chí còn nghĩ phải dạy dỗ Phương nhị công tử này thế nào...
Chẳng ngờ rằng màn hề này ngày càng sai sai, thay vì nhìn thấy cảnh Phương nhị công tử xám xịt bị trục xuất mà mình muốn thấy, lại thấy hắn hung hăng như thế, thủ hạ của hắn tay không xông ra sơn môn Linh Vụ Tông...
Nhất là đối mặt hành động như vậy, tông chủ và các trưởng lão Linh Vụ Tông lại không hề phản ứng lại?
Quả là càng xem càng là tức, nhịn không được châm chọc.
Nghe được lời này, sắc mặt tông chủ và các trưởng lão Linh Vụ Tông nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, nhưng cũng không lên tiếng.
Tất nhiên bọn họ biết vị công tử Bạch gia này đang ám chỉ cái gì, nhưng khi đang tâm loạn như ma, ai dám tùy tiện ra tay?
Ít nhất cũng phải chờ tông chủ nói gì thì mới dễ ra tay chứ?
Nhưng quay đầu nhìn tông chủ, lúc này tông chủ cũng đang tâm loạn như ma kìa!
Mà thấy lời mình nói ra không ai đáp lời, sắc mặt vị Công tử Bạch gia kia cũng rất khó coi, cơn tức trong lòng không nén được mà bùng lên. Hắn ta biết tông chủ và trưởng lão Linh Vụ Tông đều bị lời của Phương Thốn dọa rồi, nhưng biết thì biết, hắn ta vẫn không thể chấp nhận được, cho dù ngươi có là Phương nhị công tử thì sao, cho dù ngươi khó chọc thì thế nào?
Chẳng lẽ chỉ bởi vậy mà tất cả người bên cạnh ngươi đều phải nhường ngươi à?
Mà theo hắn ta thấy, cũng chính vì Phương Thốn tỏ rõ là đang chơi đùa mình và luyện khí sĩ Thất tộc, nên ăn miếng trả miếng mới phải, dị bảo và kinh nghĩa Thất tộc cho hắn ta, tất nhiên phải đòi lại tất cả. Mà nếu hắn muốn nữ tử kia của Linh Vụ Tông thì phải nắm chắc trong tay, có thể khiến hắn khó chịu bao nhiêu thì phải khiến hắn khó chịu bấy nhiêu, nếu không truyền ra ngoài, có còn thanh danh không?
Cũng bởi vì trong lòng tràn đầy oán hận, lại thấy Linh Vụ Tông không như ý mình, thậm chí còn có vẻ buông xuôi.
Ánh mắt hắn ta lạnh lùng, bỗng nhiên bước ra, cười lạnh nói: “Bản công tử cũng đã từng tu hành ở Linh Vụ Tông, sao có thể nhìn ngươi không để tông môn phái ta vào mắt, một tiểu bối mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, quay về cho ta...”
“Ngươi...”
Vừa thấy vị công tử Bạch gia này không nói gì đã ra tay, sắc mặt tông chủ Linh Vụ Tông thay đổi.
“Không xong rồi!”
“Công tử Bạch gia muốn ép Linh Vụ Tông ta vào đường cùng sao?”
Nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Phương Thốn, tông chủ và trưởng lão Linh Vụ Tông đều nhận ra chuyện này khó mà làm tốt, nhất là ý thức được những thứ do Thất tộc lên kế hoạch không giống như những gì bọn họ đã nói về núi Ô Nha, Linh Vụ Tông không muốn tiếp tục hãm vào quá sâu nữa. Dù sao thì, nếu giúp Thất tộc và Phương nhị công tử xây dựng cầu nối, đó sẽ là một chuyện tốt cho Linh Vụ Tông, loại bỏ tai họa ngầm phía Tiết trưởng lão, còn có thể cùng lúc lấy được thiện ý của Thất tộc và Phương nhị công tử, sao lại không làm chứ?
Nhưng nếu buộc Linh Vụ Tông nhất định phải lựa chọn một bên, khai chiến với bên kia, Linh Vụ Tông rất phiền lòng.
Mà nếu trong Linh Vụ Tông này, trực tiếp ra tay với Phương Thốn thì Linh Vụ Tông sẽ không chọn đơn phương khai chiến, như vậy chính là trở thành kiếm trong tay Thất tộc, Linh Vụ Tông không phải là đồ ngu, sao có thể bằng lòng làm chuyện này?
Cho nên tông chủ Linh Vụ Tông vẫn không lên tiếng, cũng không tránh khỏi có ý ngầm thừa nhận chuyện này.
Vừa rồi ông ta vẫn luôn đợi, muốn đợi một thời cơ tốt hơn để giải quyết chuyện này nhưng cũng không mất mặt.
Chỉ là bọn họ cũng không ngờ công tử Bạch gia kia lại du côn như thế, trực tiếp ra tay, còn lấy danh nghĩa Linh Vụ Tông để ra tay? Thế này không phải phiền phức rồi sao, ngươi ra tay ở Linh Vụ Tông, thì kiểu gì Linh Vụ Tông cũng không thể thoát được liên quan, quan trọng hơn là, nếu hắn ta ra tay làm bị thương người của Thủ Sơn Tông thì món nợ này không phải ông ta gánh sao?
Mà dù kinh hãi, nhưng cũng không dễ ngăn cản vị công tử Bạch gia kia...
Bởi vì nếu lúc này cưỡng chế ngăn cản công tử Bạch gia, Linh Vụ Tông sẽ mất hết mặt mũi, đồng thời đắc tội luôn cả Thất tộc.
Lúc này mới thực sự gọi là hãm sâu vào vũng bùn, khó cả đôi đường.
Tông chủ Linh Vụ Tông có cảm giác hối hận sâu sắc, sao lúc đó mình lại lên thuyền giặc vậy?
…
Vừa thoáng suy nghĩ thì đã nhìn thấy vị Bạch nhị công tử kia vung tay áo, bay lên không trung, pháp lực quanh người xao động, kiếm ý run lên, tiếng rồng ngâm vang trời, liên tiếp từng đạo phi kiếm từ bao kiếm bên thắt lưng hắn ta bay ra, hóa thành ba luồng ánh sáng, xé rách một mảnh hư không, lao hơn trăm trượng thẳng về phía Vũ Thanh Ly, Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi mà chém.
Kiếm ý như bao phủ lấy ba người.
Ngưng Quang Cảnh!
Thân là huyết mạch trực hệ đời thứ tư của Bạch gia, một trong số những luyện khí sĩ nhỏ tuổi nhất thành Thanh Giang đột phá Ngưng Quang Cảnh, vị Bạch công tử này cũng không phải bình hoa.
Tu luyện và thực lực của hắn vượt xa hầu hết chân truyền của tông môn.
Dù là đệ tử chân truyền của Cửu Tiên Tông cũng đột phá Ngưng Quang Cảnh vào khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
Mà vị Bạch công tử Bạch Hoài Ngọc này, vào năm năm trước, hai mươi tuổi đã đột phá Ngưng Quang.
Hắn ta đã ra tay, việc này phải làm sao mới tốt đây?
Lẽ nào mình phải ra tay ngăn cản trận náo loạn này sao?
Sau đó, vào lúc trái tim tông chủ và mấy vị trưởng lão Linh Vụ Tông đang hỗn loạn, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng:
“Thần minh bách binh!”
Tông chủ và mấy vị trưởng lão Linh Vụ Tông sửng sốt, đều quay đầu nhìn sang.