Chương 410: Tụ Lý Càn Khôn
Bây giờ Phương Thốn thi triển ra lại giống như là Lưu Vân Nghiễm Tụ của Lạc Thủy Tông.
Không những dáng vẻ giống, ngay cả biến hóa pháp lực bên ngoài cũng cực kỳ giống thuật pháp này. Nhưng thuật pháp này vốn dĩ là lôi ấn không gì có thể chống lại mà công tử nhà họ Bạch thi triển mà.
Bởi vì lôi ấn ấy ẩn chứa thần ý của hắn ta, thi triển một chiêu thuật pháp lại có ít nhất mười mấy kiểu biến hóa. Nói đến có thể hóa giải ba kiểu biến hóa của Lưu Vân Nghiễm Tụ, trực tiếp chống lại chiêu thức lôi pháp này. Ít nhất lúc biến hóa kém đối phương rất nhiều, chờ đợi kết cục của Phương Thốn lúc này vốn là bị phá đi một cách thần thông quảng đại nên trong nháy mắt, sau đó cả người cũng bị lôi pháp này làm cho trọng thương mới phải.
Thuật pháp thần thông của tông môn có thể tu Trúc Cơ, cũng có thể tu Ngưng Quang và Kim Đan.
Nhưng thường thường chỉ có thần thông mà Ngưng Quang và Kim Đan thi triển ra mới có thể gọi là thần thông. Bởi vì chỉ có chúng mới có thể sử dụng thần ý, khiến cho thuật pháp của bản thân sinh ra thay đổi cực kỳ huyền diệu.
Phương Thốn là Trúc Cơ!
Thế nhưng lúc hắn thi triển Lưu Vân Nghiễm Tụ này lại phá vỡ pháp lực trong nháy mắt sinh ra ít nhất mấy chục kiểu biến hóa khác nhau, cùng lúc đó khí Tiên Thiên ba tấc ba phần ba ly của hắn mang đến cảm ứng biến hóa pháp lực của đối thủ. Lấy công đức học thuộc lòng “Thuật kinh” mang đến xúc giác siêu phàm huyền diệu với thuật pháp, cùng với đọc qua vô số lần kinh văn, trong buồng tim sinh ra một chuỗi phản ứng hoá học liên tiếp...
Nhưng khiến cho chiêu thức thuật pháp này của hắn có được sự lý giải siêu việt hơn hẳn người thường.
Lẽ ra Lưu Vân Nghiễm Tụ của Lạc Thủy Tông chỉ có thể luyện hóa ba kiểu biến hóa của đối thủ, nhưng mà hắn lại luyện hóa ống tay áo của mình thành một vực sâu dường như ma diệt hết thảy mọi biến hóa pháp lực, mang các loại thần ý uy nghiêm của đối thủ tiêu nạp cho uy lực vô hình.
Tương tự Lưu Vân Nghiễm Tụ nhưng pháp lực thay đổi cũng đã rất khác nhau. Cho nên Phương Thốn mới gọi là Tụ Lý Càn Khôn.
Trước giờ hắn vẫn luôn rất thích cái tên này, đây chính là thần thông có thể bắt được khỉ.
“Rầm...”
Nói thì chậm nhưng khi đó lại xảy ra rất nhanh. Lúc công tử nhà họ Bạch thi triển ra lôi pháp, hắn nghĩ mình thắng chắc rồi, ngay cả tông chủ Linh Vụ Tông cùng với mấy trưởng lão xung quanh đứng ngoài quan sát cũng cho rằng hắn chắc thắng rồi, dù sao hắn và Phương Thốn cũng cách nhau cả một cảnh giới lớn. Có những lúc, kiểu chèn ép giữa hai cảnh giới này trời sinh đã mang một ý cảnh khủng bố không cách nào giải thích được.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác với những gì mọi người tưởng.
Lôi pháp vô tận hoặc là chủ động va vào bên trong tay áo kia, hoặc là bị một lực hấp dẫn khó hiểu nào đó trong tay áo đó hút vào trong, giống như là một loại biến hóa âm dương hai cực đối lập, bị hút vào trong bình thường, thuật pháp công tử nhà họ Bạch đó thi triển ra đúng là hoàn toàn không có hiệu quả. Ngược lại là tay áo của Phương Thốn bùm bùm bốp bốp, sau đó lôi quang vô tận, gắt gỏng hướng ra phía ngoài.
“Ầm ầm...”
Tựa như một mảnh lôi bộc phun thẳng về phía công tử nhà họ Bạch.
“Lại là một chiêu cấm pháp à?”
Sự hoảng sợ trong trái tim công tử nhà họ Bạch quả thực là khó mà miêu tả được.
Hắn ta hoàn toàn không có cách gì lý giải được tại sao lôi pháp mình thi triển ra lại sẽ bị một vị luyện khí Trúc Cơ Cảnh hoá giải trong nháy mắt, cuối cùng thậm chí lại hóa thành lôi ý tinh thuần xông thẳng đến bản thân. Việc này hoàn toàn đã vượt qua sự hiểu biết của mình.
Mà có thể vượt qua sự thông hiểu của bản thân thì chỉ có cấm pháp.
Nhưng chiêu thức thần thông Phương nhị công tử thi triển lại chẳng hề giống cấm pháp.
“Hừ!”
Rõ ràng hắn chỉ ở cảnh giới Ngưng Quang nhưng đối mặt với chiêu lôi bộc này cũng không dám đón đỡ, mà lại né tránh theo bản năng. Mặc dù màn lôi bộc này không làm hại đến hắn nhưng thân ở cảnh giới Ngưng Quang mà né tránh trận lôi bộc này thì đúng thật là việc đáng mất mặt. Điều này cũng khiến cho trong lòng hắn nhất thời sinh ra sự tức giận và căm phẫn vô tận. Nhìn thấy Phương Thốn lúc này giống như nhìn thấy thâm thù đại hận.
“Cho dù mỗi chiêu thức ngươi thi triển đều là cấm pháp thì ngươi có thể học được bao nhiêu cấm pháp?”
Công tử nhà họ Bạch lớn tiếng quát. Sau khi trốn thoát được trận lôi bộc này đúng là đạp không mà đi, đi thẳng đến đàn áp Phương Thốn.
Lúc này trong lòng hắn kỳ thực cũng có chút không lượng sức mình.
Hắn không biết có phải Phương Thốn thi triển liên tục hai loại cấm pháp hay không, chỉ là hắn tin rằng cho dù đây đều là cấm pháp, Phương Thốn cũng đã rơi vào sa cơ lỡ vận. Sở dĩ cấm pháp được gọi là cấm pháp đó là vì mỗi thuật pháp đều làm tiêu hao rất nhiều tinh lực, hơn nữa loại tiêu hao này rất có thể sau này không thể nuôi dưỡng phục hồi lại được. Cho nên dù người thường có học thâm sâu đến đâu cũng chỉ có thể thi triển nhiều nhất là hai lần.
Vả lại có một điều kiện tiên quyết, thi triển hai lần đã là chạy theo kết cục mất mạng rồi.
Điều kiện tiên quyết quan trọng hơn là cho dù tư chất tự nhiên của Phương Thốn cao tới đâu, lại đi đâu để học cấm pháp?
Hắn ở Vân Hoan Tông cũng chỉ đơn giản là ở lại có một hôm.
Đi tới Linh Vụ Tông, mặc dù thoáng cái đã lừa được vô số kinh nghĩa nhưng cũng chỉ có một tuần.
Ngươi đi đâu lĩnh hội vậy?
Không giết được ngươi ta không mang họ Bạch nữa.
Huống hồ ta ở cảnh giới Ngưng Quang, không trấn áp được Trúc Cơ như ngươi thì còn nói chuyện gì nữa?
Hắn nghĩ như vậy, chạy vội tới trước mặt Phương Thốn, thân hình như ngả hẳn người xuống, bên người cũng đã là một mảnh linh vụ xao động mở ra, sương mù sắc bén lan tràn ra dường như vô tận, kiếm quang bên trong mờ mờ ảo ảo nhanh chóng xuất hiện bao nhiêu phi kiếm, nhiều điểm chấm nhỏ, khí lạnh tung hoành như thật như ảo, như là sao trời bị bao phủ trong đó.
Thần thông dùng toàn lực thi triển mở ra này giống như xé tan cả sao trời trước mặt.