Chương 409: Cấm pháp? (2)
Sau đó thì bọn họ nhìn thấy Phương nhị công tử mặc áo bào trắng, vẻ mặt lúc này vô cùng lạnh lùng, trông có vẻ không vui. Thân hình hắn thoạt nhìn không nhanh nhưng thoắt cái đã vọt về phía trước, như thể đã vượt qua khoảng cách mấy chục trượng giữa hư không và khách điện, giây lát đã lao lên không trung, trước khi bóng người ra khỏi điện, toàn bộ cơ thể đã phát động pháp lực, sự lạnh lùng bao trùm một vùng...
“Rầm rầm...”
Giữa không trung, đâu đâu cũng có bóng dáng đao kiếm, như huyễn hóa ra hàng chục loại binh khí, nhanh chóng chém về phía công tử Bạch gia.
“Đây…”
Nhất thời lòng tông chủ và các trưởng lão Linh Vụ Tông lạnh xuống.
Vị công tử Bạch gia này thật điên cuồng, một lời không hợp là ra tay chặn người.
Nhưng vị Phương nhị công tử này lại càng điên cuồng hơn, một lời không hợp lập tức ra tay chém người!
Nhưng mấu chốt là, cảnh giới của ngươi kém người ta…
…
Khi suy nghĩ trong lòng dồn dập, lại chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Nhìn thấy hình ảnh kiếm gãy đao hỏng trước mặt Phương Thốn, như thể từ trên trời rơi xuống, lại từ dưới bay lên, đột nhiên mà kinh khủng xuất hiện bên cạnh công tử Bạch gia, tất nhiên Bạch Hoài Ngọc không thể nào không cảm nhận được, nhưng hắn ta cũng không thèm để ý, chỉ phất tay áo, sau đó quét sạch pháp lực của Phương Thốn, ba đạo phi kiếm vẫn chĩa thẳng vào ba người Vũ Thanh Ly.
Phân tâm nhị dụng, thong dong bình tĩnh.
Nhưng vẻ thong dong này, bỗng nhiên biến mất ngay lúc ống tay áo của hắn ta chạm vào mũi nhọn kiếm gãy đao hỏng, sắc mặt đột ngột thay đổi, đột nhiên hắn ta không quan tâm gì cả, bất ngờ xoay người, không chỉ không quan tâm phi kiếm sắp chém về ba người Vũ Thanh Ly, vội vàng phát động pháp lực toàn thân, liều mạng phóng ra ngoài...
“Rầm...”
Đao quang kiếm ảnh biến mất, nhưng hai tay áo của hắn ta cũng hoàn toàn bị xoắn thành nhiều mảnh.
“Sao có thể như vậy được?”
Tông chủ và các trưởng lão Linh Vụ Tông đều ngây cả người.
Có vẻ như lần giao thủ này, người chịu thiệt là công tử Bạch gia?
“Là cấm pháp?”
Mà vị công tử Bạch gia kia cũng phản ứng lại, thần sắc kinh sợ: “Vừa lên đã thi triển cấm pháp?”
Nếu không phải cấm pháp thì sao có thể có uy lực đáng sợ như thế, trực tiếp uy hiếp tới mình?
Nhưng cấm pháp này...
... chỉ vào lúc liều mạng mới dùng chứ, có ai vừa lên đã thi triển cấm pháp không?
“Ngươi… ngươi thực sự cho là người bên ngoài đều sợ ngươi à?”
Trong nỗi sợ hãi, hắn ta gầm to một tiếng, đột ngột xoay người, tập trung tinh thần đối mặt với Phương Thốn, đánh ra một chưởng lôi ấn.
“Là ngươi tự rước lấy đó, vậy đừng trách ta!”
Ầm ầm!
Lôi quang đầy trời, như mây như thác, trong chốc lát bao phủ Phương Thốn.
Tia chớp giống như trong nháy mắt xuất hiện từ hư không, có cái như cành cây, có cái như cái xiên, có cái cực kỳ mạnh, có cái âm u đáng sợ, rõ ràng chỉ là một chưởng pháp thuật mà nháy mắt đã bao phủ một vùng, tạo cho người ta một cảm giác không thể ngăn nổi, lại không thể tránh né, như thể một chưởng pháp thuật này đánh đến liền chỉ có thể mặc nó đánh trúng mình, tất cả phòng ngự đều vô ích.
Pháp thuật của Ngưng Quang Cảnh!
Trúc Cơ Cảnh, pháp thuật chân chính nhập thần, là có thể coi là Ngưng Quang.
Mà cảnh giới cao cũng có một hiện tượng bất thường thế này, chỉ cần pháp thuật nhập thần, sau này dù có tu hành loại pháp thuật nào, cũng có thể nhanh chóng nhập thần, một chưởng pháp thuật giống nhau, thi triển trong tay luyện khí sĩ Ngưng Quang cảnh thì uy lực sẽ tăng gấp mười lần, biến hóa cũng nhiều gấp mười lần, như là có một loại thần uẩn bất hợp lý nào đó, giờ phút này tăng phúc cho pháp thuật này...
Công tử Bạch gia lúc này chính là như thế, thi triển một chưởng pháp thuật, dường như một phát bắt được Phương Thốn.
Thậm chí trong lòng hắn ta đã hét ầm lên: “Ngày nào cũng có người nhắc đến Phương nhị công tử của Liễu Hồ ngươi, cũng chỉ là cậy mình có một người huynh trưởng lợi hại, sao ngươi dám kiêu ngạo như vậy, người khác sợ ngươi, ta lại không sợ, người khác bị lời uy hiếp của ngươi dọa, hôm nay ta càng muốn cho ngươi thua trước mặt mọi người, thua trước mặt ta, càng muốn làm cho thế nhân đều thấy dáng vẻ chật vật này của ngươi...”
Bình thường luyện khí sĩ Trúc Cơ thua trước luyện khí sĩ Ngưng Quang cũng không mất mặt.
Nhưng Phương Thốn thì không được!
Giống như luyện khí sĩ Kim Đan Cảnh sẽ không sợ một luyện khí sĩ Trúc Cơ bình thường tức giận, Phương Thốn lại khiến người ta phải sợ, bởi vì hắn là đệ đệ của Phương Xích tiên sư, mà hắn thua dưới tay luyện khí sĩ Ngưng Quang cảnh sẽ trở thành trò cười trong miệng thế nhân...
Bởi vì hắn là là đệ đệ của Phương Xích tiên sư!
Công tử Bạch gia cũng hiểu được điều này, cho nên buông tha cho đám người Vũ Thanh Ly, toàn lực ra tay với Phương Thốn.
Chỉ cần đánh bại ngươi trước mặt mọi người, thì chính là đánh bại ngươi, không có gì để nói cả.
Mà đối mặt với một chưởng chứa đầy thần quang dường như không gì có thể cưỡng lại của hắn ta, Phương Thốn vẫn không có thái độ gì, tay áo đột nhiên vung lên, rõ ràng chỉ là một chưởng thần thông, nhưng lúc này, ống tay áo kia lại như một vòng xoáy, trực tiếp đối đầu với tia chớp kia, bất kể cong hay thẳng, tất cả đều bị thu vào trong tay áo, bị pháp lực giống như vực thẳm nuốt sạch.
Lúc này, chính là lúc Hạc Chân Chương nhận ra khác thường, quay đầu lại nhìn.
Thấy một chưởng tay áo của Phương Thốn, hắn ta chấn động, kêu lên:
“Đại La Vân Tụ?”
Mà trên mặt Phương Thốn cũng lộ ra ý cười: “Tụ Lý Càn Khôn!”
Lưu Vân Nghiễm Tụ hay còn gọi là Đại La Vân Tụ của Lạc Thủy Tông vốn là một thuật pháp pháp chuyên dùng để bắt người luyện phù triện.
Người luyện phù, khi tế phù triện sẽ xuất hiện đủ loại tính chất không đồng nhất với sức mạnh không giống nhau, có chút thâm độc, thậm chí còn thêm vào bên trong đó một chút độc tính hoặc là một phù triện có năng lực kỳ quái nào đó. Mà thân là phù sư, ngoài tế phù đả thương địch thủ, một kỹ năng khác quan trọng hơn là cắt đứt phù triện của đối phương hoặc là trực tiếp thu nó lại. Lưu Vân Nghiễm Tụ này chính là bởi vì như vậy mà phải thúc đẩy khai triển. Pháp lực trong đó biến đổi thất thường vô duyên vô cớ, có thể đồng thời thu bắt ba phù triện có pháp lực khác nhau, áp chế biến hóa bên trong đó.