Chương 411: Tụ Lý Càn Khôn (2)
Giống như là đối mặt với kiếm ý tựa như một mảnh sao trời, lại làm sao để ngăn cản?
“Ôi chao...”
Nhìn một mảnh linh vụ trải ra, đám người tông chủ Linh Vụ Tông kinh hãi không ngớt, kêu gào thất thanh.
Bọn họ nhìn ra được bên trong chiêu thức thần thông của công tử nhà họ Bạch này, dĩ nhiên phá vỡ toàn bộ sức lực, càng có thể nhìn ra chiêu thức thần thông này chính là thi triển ở chỗ yếu của Phương nhị công tử từ đầu đến cuối thì trái tim của tất cả mọi người như bị treo lên. Việc đã đến nước này, điều bọn họ lo lắng nhất không phải là Phương Thốn bị chiêu thức thần thông này trấn áp, mà là một cái lỡ tay của công tử nhà họ Bạch trực tiếp đánh chết Phương Thốn...
“Đánh tốt lắm...”
Mà lúc này Phương Thốn đối mặt với chiêu thức thần thông của công tử nhà họ Bạch cũng thấp giọng thở dài.
Nếu bản thân đến là để biểu dương tên tuổi thì ngay cả một tên Ngưng Quang Cảnh cũng không thắng được thì làm sao nói đến chuyện kỳ tài nổi tiếng gì chứ?
Thế là hắn không sai một chốc, thân hình hơi thu lại, chậm rãi bốc lên một cái pháp ấn.
“Bách Hoa Hương Quốc!”
...
Vân Hoan Tông có một chiêu cấm pháp, đó chính là Bách Hoa Hương Quốc!
Phần lớn cấm pháp của các tông trên thế gian đều là làm tiêu hao khí Tiên Thiên quá mức, hoặc là quá mức thâm độc cho nên bị coi là cấm pháp.
Chỉ riêng cấm pháp Bách Hoa Hương Quốc của Vân Hoan Tông bởi vì di chứng nghiêm trọng mới xưng là cấm pháp.
Trước đây Phương Thốn trải qua Bách Hoa Hương Quốc chính là bảy vị đồ đệ đáng chú ý của Vân Hoan Tông hợp lại thi triển ra, kết hợp sức lực của bảy người lợi dụng phương thức không gây tổn hại đến khí Tiên Thiên của bản thân thi triển Bách Hoa Hương Quốc trước mặt của Phương Thốn.
Còn bây giờ lại là Phương Thốn một mình thi triển ra.
Ào!
Trong mắt công tử Bạch Hoài Ngọc của Bạch gia thấy sao trời bày ra khắp bầu trời, Phương Thốn đã bị kiếm ý vô tận giữ chặt, tránh cũng không thể tránh được nữa. Đến lúc này rồi, ngoài việc hét lớn cầu cứu chắc chắn không còn kế sách nào khác. Thế nhưng Phương Thốn chẳng hề có suy nghĩ kêu cứu, mà lại có thể đánh một chưởng vào trước ngực, một ấn pháp hình bông hoa sen chầm chậm bay lên.
Áo bào trắng phấp phới, một tay chấp ấn, gió thổi mát mẻ, hào quang trời đất tựa như ngưng đọng trên thân hình ấy.
Dáng vẻ bây giờ quả nhiên là muốn phóng khoáng bao nhiêu thì phóng khoáng bấy nhiêu...
Nhưng Bạch Hoài Ngọc lại chỉ nhìn thấy một trận lôi đình ngút trời: “Mẹ nó lúc nào cũng ra vẻ khoe khoang!”
Thế là hắn cũng tâm địa độc ác, một chưởng thành trảo, hung hăng đánh xuống phía dưới: “Lấy!”
Theo giọng nói của hắn, tinh quang khắp bầu trời bỗng nhiên đều hóa thành kiếm ý, giống như một màn mưa sao băng, đều rơi rụng xuống.
Phương Thốn bị mưa sao băng giữ ở giữa không trung, xem ra sắp bị đâm thành con nhím rồi. Đương nhiên Bạch Hoài Ngọc sẽ không giết Phương Thốn thật. Hắn nắm chuẩn hỏa hầu, hắn chỉ muốn phong bế những đại khiếu trên người Phương Thốn. Sau đó Phương Thốn sẽ mất đi tất cả pháp lực, ngã từ trên trời xuống, có lẽ không chết nhưng nhất định sẽ cực kỳ thảm hại.
Trong giới tu hành công nhận, chuyện mất mặt nhất chính là rơi từ trên không trung xuống.
Lúc này hắn tin chắc bản thân sẽ thấy một màn khiến cho lòng người khoan khoái dễ chịu, lại càng khẳng định bản thân bởi vì đánh bại đệ đệ của Phương Xích tiên sư mà rạng danh tên tuổi. Người đời chỉ biết nói công tử nhà họ Bạch thắng công tử nhà họ Phương, chỉ nói thiên tư của bản thân lấn át cả Phương Xích tiên sư năm đó.
Suy nghĩ một chút, thật là thoải mái!
Sau đó cũng trong lúc hắn đang suy nghĩ như vậy, tinh quang khắp bầu trời cũng dường như kiếm ý, đánh trúng vào Phương Thốn.
Nhưng không ngờ, cảnh tượng Phương Thốn bị phong bế đại huyệt, đầu gỗ rơi xuống không hề xuất hiện như trong tưởng tượng. Vào lúc tinh quang vô tận đánh trúng Phương Thốn, bóng dáng của Phương Thốn lại có thể trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, như là hoàn toàn bị kiếm quang xé nát...
“Không cẩn thận giết hắn ta rồi ư?”
Bạch Hoài Ngọc giật nảy người nhìn chăm chăm, sau đó lại ý thức được điều không bình thường.
Thân hình Phương Thốn bị xé nát, hóa thành một khối mảnh nhỏ nhưng những mảnh nhỏ ấy lại giống như được sống lại.
Lại có thể trong lúc đó bay đến quanh người mình, sau đó nhúc nhích thay đổi, hóa thành một pho tượng giống như thần ma.
Trong số chúng có mảnh múa may khua tay, xé nát y bào trên người mình. Có mảnh vung vẩy vũ khí kỳ dị, vung tay đâm xuyên qua thân thể của chính mình. Có mảnh lấy tay tự moi tim mình ra. Có mảnh giơ hai ngón tay, hung hăng đâm vào hốc mắt của mình.
Trong lúc nhất thời, trong hư không dường như bỗng nhiên xuất hiện gần trăm hình Ma thần vây quanh bản thân như một hình phạt tàn khốc.
Mà chính Bạch Hoài Ngọc thì như là bị ác mộng cuốn lấy không vùng vẫy được, nghênh đón sự có mặt của địa ngục.
“Đây là… đã xảy ra chuyện gì?”
Cảnh tượng này thay đổi ngoài dự đoán của mọi người, kinh động đến toàn bộ người của Linh Vụ Tông.
Chỉ là ban đầu bọn họ thấy Bạch Hoài Ngọc thi triển Tinh Vân Chu Không Kiếm bao quanh Phương Thốn, rõ ràng là muốn Phương nhị công tử chịu thua thiệt lớn, tông chủ Linh Vụ Tông cùng với các vị trưởng lão lo lắng không thôi, thậm chí suy nghĩ có nên ra tay giúp vị Phương nhị công tử kia một tay tránh để hắn không quá mất mặt mà từ đây nhớ kỹ mối hận với Linh Vụ Tông mình hay không...
Vừa ý lại khó tránh có vài tâm tình riêng.
Dù sao Tinh Vân Chu Không Kiếm chính là kiến thức bị thất truyền của Linh Vụ Tông.
Mà trong khoảng thời gian này Phương nhị công tử ăn tiêu phung phí, đi tới Lạc Thủy Tông có một tháng đã lĩnh ngộ Lạc Thủy Pháp rồi bẻ cành hoa làm kiếm đánh bại Vân Hoan Tông, chưa kể hắn có tư chất cao đến mức dọa người, danh tiếng cũng rất lớn, nếu như lúc này có người lấy tông pháp của Linh Vụ Tông đánh bại Phương nhị công tử thì với Linh Vụ Tông mà nói đây là một việc nhất định có thể lấy được tiếng tăm, nhận được ánh nhìn của toàn bộ luyện khí sĩ ở quận Thanh Giang.
Không biết Bạch Gia công tử cố ý thi triển Tinh Vân Chu Không Kiếm vào lúc này cũng có ý tưởng này hay không.