Chương 416: Có thể làm gì được ta?
“Ngươi... Ngươi là Phương nhị công tử?”
Trong một mảnh trầm mặc và kiềm chế này, nữ tử ở trong đỉnh bỗng nhiên thì thào mở miệng, hơi thở mong manh sinh cơ của nàng lúc này cũng đã giống như muốn tan vào hư không, trong ánh mắt đã không có nửa điểm thần sắc, nhưng ở trong lúc này lại giống như là đem phần thần sắc còn lại đều tập hợp lại, cứng ngắc mà chậm chạp xoay người qua, nhìn lên khuôn mặt của Phương Thốn, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
“Ta đang nghe!”
Phương Thốn quay người thi lễ vái chào nữ tử ở giữa đỉnh.
“Ta nghe bọn họ... Nghe bọn họ nhắc qua tên của ngươi...”
Hơi thở nữ tử kia mong manh nói: “Ta muốn... Ta muốn cầu xin ngươi một chuyện...”
Phương Thốn nói khẽ: “Cứ nói!”
“Ta muốn cầu xin ngươi, để bọn họ... để bọn họ thả ta ra cho ta đi chết...”
Nữ tử này gắng sức nói âm thanh đều đã hơi tan rã và đờ đẫn, khuôn mặt dường như đã muốn cứng ngắc, lộ ra chút thần sắc ảm đạm đau khổ, sự kiệt quệ trong ánh mắt giống như là có nước mắt muốn chảy ra, nhưng ngay cả một chút hơi nước cũng không có: “A Ly... A Ly trưởng thành rồi, hắn... hắn đã không cần ta che chở nữa, ta... rốt cuộc ta cũng có thể... chết rồi...”
Phương Thốn nghiêm túc nghe nàng nói, nhưng không có trả lời mà chỉ trầm mặc thật lâu.
Ngay cả tông chủ Linh Vụ Tông ở một bên, lúc này cũng đang trầm mặc, hắn phóng thích khí cơ khiến cho người bên ngoài không dám tiến vào, hắn cũng lo lắng người ngoài sẽ thấy dáng vẻ này của nữ tử, nhưng hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết nên xử lý chuyện kiểu này như thế nào.
Dù sao đối với hắn mà nói, mặc dù là không muốn, cũng không dám đắc tội Phương Thốn, nhưng dù sao đây cũng là trưởng lão Linh Vụ Tông của hắn...
Hơn nữa vị trưởng lão này, nhìn bên ngoài cũng không có phạm giới luật gì trong môn, thậm chí còn có không ít công lao!
Mặc dù tuổi tác hắn không lớn nhưng thời điểm ở quận phủ lại là lão tướng có một đống công lao, phá được vô số kỳ án, chém giết vô số tội phạm, mà người ngoài nhìn vào càng cảm thấy hắn có chút truyền kỳ, lúc đầu chỉ là họ Tiết với Tiết gia trong thất tộc không có quan hệ gì quá lớn, nhưng quả thực là dựa vào biểu hiện của mình đạt được thưởng thức của Tiết gia, lại được mọi người đề cử để hắn vào Linh Vụ Tông làm trưởng lão!
Thậm chí khi vào tông môn hắn cũng rất cẩn thận chặt chẽ, nói một là một không bao giờ có hai.
Lần này vì hòa hoãn quan hệ với Phương Thốn, Linh Vụ Tông và thất tộc để hắn giao vị đạo lữ kia của mình ra, chuyện khinh người như thế hắn cũng đáp ứng, đương nhiên khi đó cũng không có ai ngờ đến hắn giao ra lại là một một bộ xương khô sắp về chầu trời...
Đối mặt với một người như vậy, ngươi bảo Linh Vụ Tông ta phải làm sao bây giờ?
Đại Hạ không có quy định gì có thể quản chuyện giữa đạo lữ người ta ở với nhau!
...
...
“Không sai, huyết mạch nhà các ngươi, là ta cướp...”
Mà vào lúc này phía dưới sơn môn Linh Vụ Tông, dưới vô số ánh mắt Tiết Chấp Chính trưởng lão từ đầu tới cuối đều không có chống trả, càng không vì tu vi của mình cao hơn mà trốn chạy, nhìn hắn chỉ là có chút vụng về, thậm chí là chật vật tránh né thuật pháp thần thông của Vũ Thanh Ly, người ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy hắn một mặt khó xử và bi ai thậm chí còn có chút xấu hổ...
Nhưng khi chỉ có Vũ Thanh Ly có thể nghe thấy, hắn mới ngẫu nhiên lộ ra sự gian sảo, thậm chí âm thanh có chút âm trầm: “Huyết mạch nhà các ngươi đúng là không tồi, mỗi lần được một chút ta đều có thể cảm nhận được tu vi của mình tăng lên rất nhanh, vốn dĩ ta và phụ thân ngươi giống nhau, chỉ là tiểu ấn cảnh giới Trúc Cơ, thế nhưng từ khi có tỷ tỷ ngươi ta càng dễ dàng đột phá Ngưng Quang và cái gọi là cánh cửa cảnh giới Thần Cảnh, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn liền trở thành Kim Đan, ha ha, ta đã là Kim Đan, ngươi một con chó con cảnh giới Trúc Cơ thì có thể làm gì được ta chứ?”
“Giết, giết, giết... ta nhất định phải giết ngươi...”
Vũ Thanh Ly gần như đã mất đi tất cả lý trí, liều mạng gào thét.
Mà hắn càng điên cuồng thì Tiết Chấp Chính lại là càng vui vẻ: “Ha ha, ngươi hét đi, hét càng lớn tiếng càng tốt...”
“Nếu như năm đó ngươi cũng có dũng khí kêu gào với ta như bây giờ, nói không chừng khi đó ta đúng thật là không dám đụng đến tỷ tỷ của ngươi, dù sao khi đó ta cũng chỉ là một tên chưởng ấn quan nho nhỏ, ta cũng rất lo lắng đụng đến tỷ tỷ của ngươi thì sẽ tổn hại đến thanh danh của ta, thậm chí bị đồng liêu chung quanh khinh miệt, thế nhưng lúc ấy ngươi không có dũng khí ấy, lúc ấy ngươi chỉ biết quỳ gối ở đó cầu xin ta tha mạng, ngươi trơ mắt nhìn tỷ tỷ của ngươi ôm chặt ta cầu xin ta tha cho cái mạng nhỏ của ngươi, những chuyện đó có khác gì ngươi tự tay đưa tỷ tỷ của ngươi cho ta?”
“Bây giờ ngươi có người làm chỗ dựa, cho nên dũng khí tăng lên, muốn tới tìm ta liều mạng thì cũng đã trễ rồi...”
“Gạo đã nấu thành cơm, chuyện gì cũng không thể giải quyết được nữa...”
“Ta đã sớm nhìn thấu ngươi, từ trong xương tủy người là một tên hèn nhát, ngươi căn bản không có một chút can đảm nào...”
“...”
“...”
Tiết Chấp Chính giống như rắn chui vào trong lòng Vũ Thanh Ly, khiến hắn nhớ tới cảnh trước kia mình bị người trước mắt này hù dọa chỉ dám núp ở góc tường run lẩy bẩy, nhìn thấy mình khóc dập đầu người này cầu xin tha thứ, loại gai đâm này giống như từ trong lòng của hắn mọc ra, đâm nát trái tim của hắn, càng như vậy hắn càng thêm điên cuồng chỉ muốn cùng chết với người này.
“Rất tốt, bây giờ ngươi càng điên cuồng càng tốt...”
Mà Tiết Chấp Chính nhìn Vũ Thanh Ly điên cuồng, thần sắc một mảnh âm trầm: “Ngươi càng hung dữ, càng quá đáng thì đồng môn chung quanh ta càng không vừa mắt, hiện tại bọn họ đã sắp nhịn không được nữa rồi, Linh Vụ Tông bọn họ vẫn là cần mặt mũi, đường đường là trưởng lão Kim Đan vậy mà để cho ngươi ức hiếp, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ người khắp thiên hạ cũng sẽ không trách ta không đúng, bọn họ sẽ chỉ cho rằng là ngươi điên rồi...”
“Ngươi có thể làm gì được ta?”