Chương 42. Giáo hóa công đức (2)
Mà những người Luyện Khí vận dụng nó càng huyền diệu. nếu như lấy tiên thiên chi khí làm cơ sở, lại dựa vào nội tức vận chuyển, có khi thêm vào một ít bí chú cổ xưa thúc đẩy công dụng của tiên thiên chi khí, vậy không cần trừng mắt hù dọa người khác, cao minh hơn còn có thể làm cho đối phương sinh ra ảo giác, hoặc là nghe theo mệnh lệnh mình, quả thực đùa bỡn tâm thần của đối phương trong một ý niệm...
...
...
-Hiện giờ tốc độ tu hành của mình đã tăng rất nhanh, nhưng cũng không phải là không thể tăng lên nữa...
Điều khiến hắn quan tâm nhất bây giờ là tiên thiên chi khí của hắn!
Hiện giờ tu vi của hắn tăng nhanh như vậy, tất cả đều là nhờ tiên thiên chi khí của hắn cao hơn người khác.
Nếu tiên thiên chi khí quan trọng như vậy dĩ nhiên là càng mạnh càng tốt, tăng một phần sẽ lợi một phần...
Chỉ tiếc là muốn tăng tiên thiên chi khí lên phải có công đức.
Mà công đức niệm của hắn trước đây đã tiêu hao hết sau khi xông vào hậu sơn, hiện giờ đang ở trạng thái thanh tịnh.
-Công đức niệm này, hình như chỉ cần chém yêu diệt ác là có thể có được...
Phương Thốn thỉnh thoảng lại nghĩ đến:
-Không lẽ bây giờ mình chạy ra ngoài tìm mấy tiểu yêu để làm thịt?
Quá tàn nhẫn!
Vừa nghĩ tới đó, hắn chợt nhớ mình còn một phần công đức chưa có được.
Ngay từ lần đầu tiếp xúc với Thiên Đạo Công Đức Phổ, hắn tự thấy mình tích lũy được 6000 công đức, đều là những công đức hắn có được do chém giết yêu quái ở thành Liễu Hồ, đến nay công đức đó còn chưa được đầy đủ, trước kia hắn nhìn thấu Thanh Mộng cô nương trong thanh lâu có nguyên thân là yêu quái, liền âm thầm phân phó người đi thông tri cho Tần lão bản ở quán trà ngoài thành, tìm cơ hội tiêu diệt hồ yêu...
Đợi khi con hồ yêu kia bị xử trảm, công đức của hắn cũng được tự động bổ sung một phần.
...
...
-Cũng không biết Tần lão bản động thủ như thế nào...
Phương Thốn trầm ngâm suy nghĩ.
Dựa vào thói quen của vị Tần lão bản kia, hắn đoán nhanh thì bảy tám ngày, chậm thì một tháng sẽ ra tay.
Chuyện này cũng không phải do người ta lười biếng làm mà là quy củ Phương Thốn cùng ông ta thỏa thuận quy định!
Nếu như mỗi lần mình vừa mới đi bái phỏng người kia, vừa quay đầu lại đối phương đã chết, kẻ ngu si cũng sẽ nghĩ tới trên đầu mình, cho nên lúc Phương Thốn có ý định trừ yêu diệt ma đã lập ra quy định mình chỉ lo ném việc cho ông ta, còn đối phương ra tay lúc nào cũng được, ngay cả thời gian ra tay kéo dài, có nhiều người bị yêu ma làm hại hơn, Phương Thốn cũng không quan tâm.
Người khác trừ ác, chú ý nhanh, đánh nhanh rút gọn, để tránh càng ngày có càng nhiều người bị hại, nhưng Phương Thốn lại không đưa vấn đề này vào trong quy định, hắn chỉ muốn sạch sẽ, chỉnh tề!
...
...
Kể từ đó, Phương Thốn nhẹ nhàng không ít.
Dù sao hắn cũng không cần phải giống những người khác. Mỗi ngày đến lớp nghe giảng hắn chỉ cần lo cho mình, hoặc ở trong viện, hoặc là đi thư các xem sách. Còn nếu có ngày nào đó buồn chán, hắn sẽ không đến thư viện. Thế giới này cũng có nhiều cái hay, ít nhất là không giống với kiếp trước, mỗi ngày phải đến lớp điểm danh, lỡ như trốn học mà gặp một lão sư nào đó sẽ bị hỏi thăm tên gì, lớp nào, có ba chân bốn cẳng chạy cũng sẽ bị người đó đuổi theo…
Ngày ngày trôi qua tiêu dao tự tại…
Không bao lâu sau, thời gian thấm thoát trôi qua đã được nửa tháng rồi, Phương Thốn đến thư viện ngồi ngây ngốc như thường lệ rồi đi đến mộ gian, sau đó lên xe ngựa của mình, lảo đảo lắc lư trở về nhà, trên đường đi lại bị người khác cản lại...
-Phương sư đệ hữu lễ...
Bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ, Phương Thốn nghe vậy liền xốc mành lên.
Sau đó, hắn nhìn thấy một vị đồng học... Nếu hắn cũng được coi là học sinh của Nguyên Chấp Đình thì bọn họ cũng có thể xem như bạn học cùng trường... Thân Thời Minh đang đứng cùng ba đến năm người có dáng vóc cao gầy vai rộng, trên người còn mặc đồ đi học chặn trước cửa xe ngựa, một đám người ôm hai tay, dạng hai chân, lười biếng, cười khẩy, thoạt nhìn như thoải mái mà nhìn về phía hắn nói:
-Phương sư đệ, nửa tháng trước, đệ vào thư viện, sau nửa tháng cũng chưa thấy mặt mũi đâu hết, chào hỏi ngày thường cũng không có, thái độ như này… có vô lễ quá không?
Phương Thốn nghe lập tức cảm thấy lạ lẫm:
-Nguyên Chấp sư không muốn dạy ta, chẳng lẽ ngươi không biết?
Thân Thời Minh đứng thẳng người, chỉnh chỉnh y bào, cười nói:
-Giáo viên chỉ là nhất thời tức giận, là một đệ tử, sao có thể hờn dỗi mà không tiếp thu thụ nghiệp ân sư? Nếu hắn vẫn còn tức giận, với tư cách là một học sinh, đi qua dỗ vài câu, nói mấy lời hay cũng hết thôi, không lẽ ngươi còn nhỏ nhen mang thù?
Phương Thốn cười, hơi lắc đầu:
-Thân sư huynh lại đây với mục đích là?
Thân Thời Minh nghe xong, không vội trả lời mà cười nói:
-Cũng không phải chuyện chính sự gì, chẳng qua nghe nói sư đệ ngươi không vào Nguyên Chấp Đình nửa tháng rồi, dù gì chúng ta cũng là học sinh cùng trường, trước kia lại có chút quan hệ, ta không thể đứng nhìn ngươi hoang phế tài năng như vậy được, ta đáp ứng ngươi, sẽ hướng dẫn ngươi tu hành, nếu không phải chuyện này, hôm nay ta tới đây tìm ngươi cũng vì muốn cùng ngươi xác minh thuật pháp!
-Gì?
Phương Thốn nghe vậy, ngây người.
Tìm mình để xác minh thuật pháp?
Biểu tình cùng nụ cười âm hiểm kia, sao lại làm hắn có cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ?
-Ha ha, Phương sư đệ đừng hiểu lầm, ngu huynh không có ý khác, trên thực tế ở thư viện chúng ta, luận bàn là chuyện thường tình, trong thư viện có quy định, luận bàn đánh giá bình thường là không thể cự tuyệt, nếu không toàn bộ thư viện sẽ lấy ngươi ra làm trò cười, đương nhiên, thuộc hạ của ta cũng hiểu rõ quy định này nên sẽ không làm ngươi bị thương, chỉ là giúp ngươi phát hiện ra căn cơ của bản thân không đủ mà thôi...
Thân Thời Minh còn đang giải thích, khuôn mặt tươi cười.
Mà Phương Thốn đang ngồi trong xe ngựa, nhất thời ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu không lên tiếng.
Hắn không phải bị Thân Thời Minh nói làm ảnh hưởng đến tâm trạng, mà là híp mắt lại, nhìn về phía bảng danh sách hiện lên trước mắt.