Chương 422: Tông môn xét xử (2)
Mà xét về một mức độ nào đó, mình giao dịch cùng Phương nhị công tử thì đúng là rất không sạch sẽ, nhưng sau khi kết thúc giao dịch này, Lương Tương Tử lại không có cảm giác áy náy mấy. Mà thay vào đó, Lương Tương Tử lại có cảm giác rốt cuộc tảng đá đè nặng trong tim cũng vứt đi được.
"Tông chủ, chuyện Tiết trưởng lão..."
Có một vị trưởng lão tâm phúc đi tới bên cạnh Lương Tương Tử, cúi đầu đặt câu hỏi.
"Nếu muốn xét hỏi, tất nhiên phải xét hỏi nghiêm khắc chút!"
Tông chủ Linh Vụ Tông khẽ trả lời một câu "Nghiêm khắc".
Vị trưởng lão kia nghe lời, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi hơi nghi hoặc nên ngẩng đầu nhìn Lương Tương Tử.
"Cuối cùng thì Phương nhị công tử cũng không giống với đại ca..."
Tông chủ Linh Vụ Tông Lương Tương Tử thấp giọng thở dài: "Năm đó, mặc dù tiên sư Phương Xích làm cả một phương choáng ngợp, nhưng ở trong mắt luyện khí sĩ của Thanh Giang, chung quy cũng chỉ là vị quân tử trung hậu hòa nhã. Dù phát hiện có nhiều vấn đề, cũng chỉ khoanh tay hết cách..."
"Sở dĩ năm đó Phương đại công tử vẫn rất mê man, còn từng hành tẩu ở nhân gian một mình để ngộ đạo!"
"Lựa chọn cuối cùng của hắn ta là tự gánh vác tất cả..."
"Nhưng lựa chọn của vị Phương nhị công tử này là vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, người như vậy..."
Cuối cùng Lương Tương Tử khẽ lắc đầu một cái, nói: "Ai dám đắc tội chứ?"
Trưởng lão nghe xong những lời này cũng chợt hiểu ý tứ của tông chủ: "Trước đây, tư tưởng của Linh Vụ Tông ta không chắc chắn là bởi vì nhân quả do mình vị Tiết trưởng lão này gây ra mang đến phiền phức cho Linh Vụ Tông ta. Thậm chí cả những điều kiện này của thất tộc đưa ra cho Linh Vụ Tông ta cũng là bởi vì nhìn vào chuyện của vị Tiết trưởng lão này của Linh Vụ Tông ta, trời sinh gặp Phương nhị công tử thì sẽ gây hiềm khích..."
"Trong lục tông Thanh Giang, bên khó xử nhất là Cửu Tiên Tông và Linh Vụ Tông ta!"
"Cửu Tiên Tông là bởi vì chuyện tiên sư Phương Xích nên không biết nên đối mặt với người của Phương gia như thế nào. Mà Linh Vụ Tông ta thì là bởi vì chuyện của vị Tiết trưởng lão này. Ông ta lúng ta lúng túng, nửa vời, chủ động cúi đầu với Phương nhị công tử, quá là vứt hết mặt mũi, đến cuối cùng vẫn kiên quyết. Vị Tiết trưởng lão này không đáng giá, thậm chí ngay cả lời hứa hẹn làm được này của thất tộc cũng không có giá trị..."
"Mà bây giờ, chuyện của Tiết trưởng lão đã được giải quyết xong, tai họa ngầm của Linh Vụ Tông ta đã biến mất, hơn nữa danh tiếng cũng được nâng cao. Không ngờ… không ngờ chuyện làm người ta nhức đầu lại là chuyện như thế này..."
"Vấn đề duy nhất là thất tộc..."
Sau khi suy nghĩ thì ông ta thầm phỏng đoán: "Vị Phương nhị công tử này làm việc đúng là mạnh tay, hoàn toàn không để thất tộc vào mắt, tuyệt không nhường đường chuyện gì. Thật không biết sau khi thất tộc phản ứng kịp thì sẽ phản kích như thế nào..."
"Đến tột cùng là thù oán tới mức nào mà để Phương nhị công tử dám thẳng thừng xé rách mặt mũi với thất tộc?"
"Bất kể..."
"Cũng may, trước đó, Linh Vụ Tông ta đã đưa mình ra ngoài..."
Kỳ thực, điều này cũng thua thiệt do phần lớn luyện khí sĩ của thất tộc đều vội vàng chạy tới quận lớn Thanh Giang để xử lý việc Quỷ Quan. Mà vị công tử nhà họ Bạch kia lại bị Phương nhị công tử đánh bại ở trước mặt mọi người một cách rất mất thể diện, nên lúc này đang trốn trong thiền điện không dám xuất hiện. Trong hai phái lớn thất tộc và Thủ Sơn Tông đối đầu với nhau ở Linh Vụ Tông, thất tộc hoàn toàn mất đi quyền phát biểu, không có vốn liếng để đối đầu.
Nếu lúc là trước, lúc luyện khí sĩ của thất tộc đều còn ở trong Linh Vụ Tông thì dù Lương Tương Tử muốn làm như vậy cũng không dám làm.
...
...
"Cành cạch..."
"Tên khốn Phương nhị âm hiểm độc ác kia, thất tộc ta không thù không oán với ngươi, ngươi lại dám làm lớn chuyện đến mức độ này..."
Ở trong thiên điện, vị công tử Bạch Hoài Ngọc vừa "Té xỉu" ở trước mặt mọi người đã sớm tỉnh lại, đồng thời cũng biết chuyện vừa xảy ra. Vào lúc này, Bạch Hoài Ngọc tức giận tới mức liên tục quăng quật bảy tám cái chén trà, đập tan tành án kỷ thành vô số mảnh nhỏ, trong miệng chỉ không ngừng lạc giọng gào thét lớn: "Lẽ nào ngươi thật sự coi thất tộc ta dễ gây khó dễ như vậy sao?"
Bạch Hoài Ngọc vốn là một người sĩ diện hão, nhất là còn cực kỳ có danh tiếng trong đám tiểu bối ở Bạch gia. Tuy nhiên, Bạch Hoài Ngọc lại thua ở trong tay Phương Thốn với cách thức mất mặt như vậy ở Linh Vụ Tông. Quả thực đã trở thành trò cười.
Mà chuyện của vị trưởng lão Tiết Chấp Chính kia càng làm cho Bạch Hoài Ngọc như bắt được tín hiệu.
Chẳng lẽ, Phương lão nhị vốn tới là vì thất tộc?
Nếu không vì sao mỗi một việc hắn làm đều ra vẻ miễn cưỡng làm khó dễ với thất tộc như vậy?
Mình đã quay đầu phái những luyện khí sĩ này đi ra ngoài điều tra chuyện Quỷ Quan rồi mà bây giờ vẫn còn chưa đủ rõ ràng sao.
Người muốn đối phó với thất tộc vốn không phải là Quỷ Quan hay Tiểu Từ tông chủ gì, mà chính là Phương nhị công tử đang ở trong Linh Vụ Tông này. Nói không chừng, thái độ phải điều tra việc đường dây buôn bán đến cùng của Thủ Sơn Tông này chính là ý của Phương nhị công tử. Nói không chừng, vị Phương nhị công tử này quay trở lại quận Thanh Giang là bởi vì nguyên nhân nào đó, cụ thể là trở lại để gây rắc rối cho thất tộc...
"Ngươi lại dám khinh thường ta như thế, ngươi lại dám đối xử với luyện khí sĩ của thất tộc ta như thế..."
"Hừ, nhất định sẽ..."
"Nhanh thôi, ngươi sẽ biết được thủ đoạn của thất tộc..."
"..."
"..."
"Sao mấy người dám đối xử với ta như thế, mấy người thật sự muốn xử tận gốc chuyện này sao?"
Mà ở chân núi của Linh Vụ Tông, trong nhà giam đá, trưởng lão Tiết Chấp Chính vừa bị đưa vào nơi đây đang bị trói bằng xiềng xích nặng nề. Lúc linh vụ niêm phong ở trên người được cởi bỏ, trưởng lão Tiết Chấp Chính đã điên cuồng kêu lớn: "Đều từng là đồng đạo, đều là trưởng lão một tông, mà sao mấy người lại dám không niệm tình xưa như thế. Tiết Chấp Chính ta làm việc rõ ràng, sạch sẽ mà sao mấy người các ngươi lại dám nói xấu ta như thế..."
"Hầy, trời ạ..."