Chương 428: Hắc điệp chi tứ (2)
Vốn dĩ là tính để Hồng Đào nương tử, Trùng Sư, Quỷ Thư Sinh ba người này hoán đổi với ba người khác, nhưng hắn còn cần tới họ nên tạm thời để họ lưu lại ở thành Thanh Giang để sai gọi, bây giờ xem ra để họ lại cũng có nơi dụng võ.
Bây giờ chỉ mới là ngưu đao tiểu thí thế trận nhỏ, nếu mà để họ có đủ vũ đài vậy thì họ có thể diễn ra kịch gì đây hả?
Hắn nghĩ thầm rồi quét mắt qua mấy người này, khẽ trầm ngâm nói: “Ừm, chỉ là tu vi còn kém một chút!”
Bốn người họ nghe thấy vậy đều có chút khó xử cúi đầu xuống.
Lâm Cơ Nghi và Hồng Đào nương tử vốn là Luyện Tức Cảnh, sau khi nhận được Thần Minh Luyện Thân Pháp của hắn thì tu vi tự nhiên cũng được nâng cao lên, nhưng nhìn chung thì để đạt đến Bảo Thân vẫn còn một cự ly. Còn Trùng Sư và Quỷ Thư Sinh hai người này ngược lại đã từ Bảo Thân ngũ phẩm ban đầu nâng lên thành tứ phẩm, nhưng cũng chỉ là tu thành mà thôi, tu vi này ở quận Thanh Giang còn chưa đủ!
“Cái này không phải là bọn ta quá chậm chứ...”
Bốn người vừa rồi còn kính sợ, nội tâm còn có chút mừng thầm, ngoài mặt còn có chút xấu hổ như nữ nhi giang hồ.
Bọn họ có được Thần Minh Bảo Thân Pháp mới bao lâu đâu chứ?
Trong tình huống bình thường, Luyện Tức Cảnh viên mãn muốn tu luyện thành Bảo Thân ít nhất cũng phải từ nửa năm trở đi không phải sao?
Đặc biệt là Trùng Sư và Quỷ Thư Sinh, trong lòng hai người bọn họ đều cho rằng với căn cơ Bảo Thân ngũ phẩm của họ, luyện thêm lấy mười một đại mạch, tu luyện thành Bảo Thân tứ phẩm với tốc độ này đã được lắm rồi. Đây còn là trong tình huống có tư nguyên sung túc.
Không phải bọn họ quá chậm mà là do Phương nhị công tử quá nhanh...
Bọn họ còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Phương nhị công tử ở Liễu Hồ, bọn họ còn tưởng đối phương chỉ là Luyện Tức Cảnh, tất cả đều dựa vào dược tính quỷ dị của Sinh Tử Phù và thanh kiếm quang khiến người ta phải sợ hãi mới có thể trị trụ được bọn họ. Nhưng bây giờ, đã qua bao lâu đâu mà bọn họ nhìn lại Phương Thốn đều cảm nhận được khí cơ của Phương Thốn thật thâm sâu, hệt như giếng sâu, bản thân không còn nhìn thấu được nữa...
Cái này không phải đã là Ngưng Quang Cảnh rồi chứ?
Theo lý mà nói thì Phương Thốn cũng chỉ cùng cảnh giới với bản thân mà thôi, không nhìn thấu được chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
Đó là nội tình của đối phương thâm sâu hơn bản thân, nếu muốn dựa vào tu vi để đấu pháp thì bản thân chắc chắn sẽ bị Phương nhị công tử miểu sát ngay lập tức!
Luận về thiên tư tu vi thì điều này thật sự là không thể...
Trong lòng bốn người bọn họ đều có chút ảm đạm, kinh nghiệm giang hồ nhiều đến đâu thì cũng làm sao mà thay thế được thiên tư chứ?
Nhìn vẻ ảm đạm và khó xử không giấu được trên mặt của bốn người này, Phương Thốn cũng hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Tu hành là chuyện không thể cưỡng cầu được, bản thân không thể mong ngóng những người xung quanh đều là kỳ tài như Vũ Thanh Ly được.
Dựa theo tốc độ bây giờ, bọn họ có thể sẽ bị hắn ném càng ngày càng xa, càng ngày càng không đuổi kịp.
Nếu bọn họ không thể đuổi kịp thì sau này sẽ có rất nhiều chuyện bản thân hắn phải tự gánh vác.
Mệt!
...
...
“Ta có thưởng cho ngươi!”
Nghĩ như vậy, Phương Thốn nhìn Lâm Cơ Nghi cười nói.
Có tổng cộng bốn người, mặc dù vừa rồi họ đều rất khiêm tốn, đưa đẩy người khác lập được đại công, nhưng đương nhiên Phương Thốn có thể nhìn ra được ván cờ ở quận Thanh Giang này, người nào có tác dụng nhất, người xứng đáng được ban thưởng nhất là ai...
“Cái này...”
Lâm Cơ Nghi nhìn nụ cười của Phương Thốn thì vô cùng kinh ngạc, sau đó hết sức vui mừng, vội vàng quỳ xuống: “Tạ công tử!”
Ở trước mặt vị công tử này hắn ta không dám giành công, nhưng hắn ta cũng biết sự hào phóng của vị công tử này. Nếu hắn đã muốn ban thưởng cho bản thân thì đây là một chuyện đáng vui mừng đến mức nào đây? Nhất thời nghĩ đến chuyện tu vi mà khi nãy hắn đã đề cập đến, chẳng lẽ ban thưởng lần này của hắn có liên quan đến chuyện tu hành sao? Tốt quá, thiên tư của bản thân bình thường, tu hành là chuyện đau đầu nhất...
...Nếu hắn có thể giúp bản thân trực tiếp thăng lên cảnh giới Trúc Cơ thì đây không phải là thiên đại tạo hóa sao?
Nhìn bộ dạng đầy hoan hỉ của hắn ta, Phương Thốn chỉ cười rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, một đạo pháp lực vô hình mở cửa sổ ra.
Mấy người bọn họ vô thức đều nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy trong màn đêm nhoáng qua một tia chớp.
Một con hồ điệp màu đen to bằng một cái quạt tròn như một u linh chớp nhoáng qua, từ từ bay vào phòng.
Nhìn con hồ điệp này chỉ thấy nó to lớn, trông vô cùng bình thường. Nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trên thân nó mang theo một loại sắc thái yêu dị khó mà tả được...
“Đi!”
Đầu ngón tay của Phương Thốn xẹt nhẹ qua, hồ điệp lập tức bay tới đậu trên gáy của Lâm Cơ Nghi.
Lúc này toàn bộ cơ thể của Lâm Cơ Nghi đều đơ ra, để mặc hồ điệp tùy ý đậu xuống.
Sau đó liền nhìn thấy hồ điệp này từ từ phát ra một tia quang hoa huyền diệu, sau đó dung nhập vào gáy của Lâm Cơ Nghi.
Cuối cùng nó hóa thành một văn hoa hình hồ điệp, càng ngày càng nhạt rồi cuối cùng biến mất.
“Đây... đây là...”
Lâm Cơ Nghi cảm nhận được sự biến hóa từ sau gáy, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, run rẩy hỏi.
“Thử một cái đi!”
Phương Thốn cười và gật đầu ra ý.
Lâm Cơ Nghi hít sâu vào một hơi và chậm rãi gật đầu, sau đó duỗi ra lòng bàn tay, từ từ ấn xuống đất.
Ở trước mặt của Phương Thốn, hắn ta không dám làm động tác quá lớn, vì vậy đã sử dụng phương pháp cẩn thận này.
Theo sự vận chuyển pháp lực của hắn ta, sau gáy liền xuất hiện một đồ án hình hồ điệp. Khi pháp lực của hắn ta không ngừng ngưng tụ và tăng lên thì đồ án ngày càng rõ ràng hơn. Đến cuối cùng nó dường như đã hoàn toàn bị thôi động, bay ra từ sau lưng hắn ta. Còn pháp lực của hắn ta cũng vì vậy mà trở nên vô cùng quỷ dị, thủ chưởng của hắn ta càng ấn xuống thì càng tạo ra một cái hố ở trên mặt đất.
“Đây là...”