Chương 442: Điều tra mình (2)
Tông chủ Lạc Thủy Tông không đợi người của thất tộc nói ra thành câu, lập tức khẽ cười mà nói một câu, sau đó nhìn vào trong điện, cười mà nói: “Lạc Thủy Tông ta không dám khoe khoang về chuyện khác, nhưng về chuyện nhận biết nét chữ thư pháp, thì tự nhận là có chút danh tiếng ở Thanh Giang, đặc biệt là vị đệ tử họ Hạc này lại được lão phu xem trọng, muốn nhận làm chân truyền, chẳng lẽ lời hắn nói lại không thể làm bằng chứng được sao?”
Trong điện, mấy vị vừa nãy còn đang nghi ngờ lập tức lúng túng, nói không thành lời.
Lạc Thủy Tông vốn am hiểu phù triện, bàn về phân biệt nét chữ thì có mấy người trong Thanh Giang này dám không phục Lạc Thủy Tông chứ?
“Chân truyền?”
Mà Hạc Chân Chương nghe thấy vậy lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng hành lễ thêm lần nữa rồi kêu lớn: “Tạ ơn tông chủ!”
“Ha ha, không có gì.”
Tông chủ Lạc Thủy Tông cười nói: “Lần sau cương quyết chút, chân truyền của Lạc Thủy Tông ra lại bị người ngoài dễ dàng ăn hiếp được sao?”
Hạc Chân Chương gật đầu liên tục, bỗng nhiên lớn gan mà nói: “Rõ ràng là chữ ở trên đó hoàn toàn khác nhau, đồ ngu cũng nhìn ra được…”
Sắc mặt luyện khí sĩ thất tộc lập tức trở nên khó xử.
Mà Tiết chưởng lệnh của quận phủ căn bản không thèm đếm xỉa đến chuyện này, Lạc Thủy Tông đã ra mặt xác định là nét chữ có vấn đề, vậy thì có thể chứng minh được quyển tông này có chỗ mờ ám, dưới sự chèn ép này thì hắn ta không thể không chú ý đến chuyện nét chữ này, vậy nên hắn ta vội vàng quay người lại, nói với một vị văn thư đang đứng phía sau hắn ta: “Trương Tam Toàn, trước đây khi điều tra hiện trường xung quanh chỗ hung án xảy ra, việc ghi chép lại quyển tông là do ngươi làm chủ, ngay cả việc cất giữ số quyển tông đó cũng đều do ngươi phụ trách, ngươi nói xem rốt cuộc chuyện này là chuyện gì hả?”
Trong đám người phía sau, có một người văn thư gầy đét, trên mặt có đôi ria mép run lẩy bẩy đi đến, khuôn mặt tràn đầy do dự mà nói: “Vừa nãy ta… ta đã cảm thấy nghi ngờ, lúc… lúc trước khi ta điều tra hiện trường xung quanh chỗ hung án, không… không hề phát hiện ra là có hòn đá nào có vết cháy, đáng ra trong… trong quyển tông này không thể có ghi chép về chuyện này, rốt cuộc… rốt cuộc là ai đã ghi thêm vào?”
“Cái gì cơ?”
Khi người văn thư này làm chứng, mọi người trong điện lập tức trở nên lưỡng lự, người người đều vô cùng khó hiểu.
Nếu không hề có vết cháy này, vậy thì chuyện hôm nay là như thế nào đây?
…
…
“Còn chưa đủ rõ sao?”
Mà ngay lúc này, Phương Thốn khẽ thở dài một tiếng, cũng miễn cưỡng mà mở lời nói: “Thủ Sơn Tông ta cũng không biết là đã đắc tội vào người nào đó, chuyện này là có người cố ý vu oan hãm hại chúng ta. Ha ha, thực sự là không biết ai to gan dám động tay động chân với quyển tông của quận phủ, ra vào quận phủ mà cứ như là chỗ không người, đây căn bản là không thèm để Phạm lão tiên sinh vào mắt rồi.”
Lập tức không khí trở nên yên tĩnh, mọi người đều gật đầu.
Nếu như quyển tông bị người ta động tay động chân thật, vậy thì đó chính là lời giải thích duy nhất.
Nhưng mà, là ai đang làm chuyện hãm hại Thủ Sơn Tông vậy?
Không biết từ lúc nào, ánh mắt của mọi người xung quanh đã rơi vào đám người của Tiết chưởng lệnh.
Lúc đầu khi vụ huyết án của Quỷ Quan xảy ra, là quận phủ đứng ra nhận trách nhiệm điều tra vụ này, những quyển tông này cũng là của quận phủ, vậy thì…
“Trừ ngươi ra, còn có ai có thể tiếp xúc được với những quyển tông này nữa?”
Mà vị Tiết chưởng lệnh nhận lấy vô số ánh mắt của mọi người, cũng có chút nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cũng như là phun ra lửa. Ánh mắt của họ tràn đầy căm giận, một là vì chuyện mà thất tộc làm ban đầu đã vượt ra khỏi phạm vi trách nhiệm của hắn ta, cũng đùa bỡn hắn ta một trận, hai là khi lần thứ hai Quỷ Quan ra tay, lại làm cho mọi chuyện trở nên náo loạn hơn. Giờ đây thân là chưởng lệnh của quận phủ, hắn ta biết rõ không thể nhấn chìm được chuyện này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải bắt được Quỷ Quan, như vậy thì xem xem còn có ai dám làm trò quỷ nữa.
Đã lúc nào rồi mà vẫn còn muốn làm trò quỷ, chẳng lẽ người của quận phủ bọn ta sinh ra là để đi chùi đít cho các ngươi sao?
“Còn có… còn có…”
Mà vị văn thư có ria mép kia cũng run rẩy, vội vàng nói: “Trừ ta ra, còn có… còn có bốn, năm người nữa, còn có Thân Tiểu Ấn, Mạnh Tiểu Ấn… à, đúng rồi Thân Tiểu Ấn, hắn ta là người có thể tùy tiện đi vào chỗ để quyển tông, hơn nữa lần này hắn ta còn là người chịu trách nhiệm chuyển quyển tông qua trận pháp, chính là hắn ta, chính là… Thân Tiểu Ấn…”
“Chẳng lẽ là hắn ta đang giở trò quỷ?”
Tiết chưởng lệnh tức giận quát: “Muốn chết mà!”
Trương Tam Toàn kia nhỏ tiếng mà nói: “Tiết chưởng lệnh…”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này…”
“Nói nhanh đi! Lắp ba lắp bắp!”
“Thân Tiểu Ấn đó… là họ hàng của bên Thân Tộc…”
“Cái gì cơ?”
Tiết chưởng lệnh tức giận đùng đùng, lập tức ngẩn người tại chỗ, tức giận nhưng không thể nào phát tiết được.
Trong quận phủ có rất nhiều luyện khí sĩ của xuất thân từ thất tộc, thực tế thì cho dù là hắn ta cũng là người có xuất thân từ chi của nhà họ Tiết, tuy đã lâu không qua lại với nhánh chính của nhà họ Tiết, nhưng bình thường thì cũng có thân phận là người họ Tiết, thì vẫn có giao tình rất tốt với nhau. Còn nếu Thân Tiểu Ấn là người của Thân Tộc, vậy thì việc hắn ta động tay động chân với quyển tông này là do ý của thất tộc sao?
Mà luyện khí sĩ của thất tộc đứng bên cạnh dũng ngẩn người ra một lát, cảm giác được vô số ánh mắt nghi ngờ ở xung quanh.
“Không thể nào, tuyệt đối không phải là người của thất tộc ta làm ra…”
Một hồi lâu sau, họ trở nên ồn ào, tức giận đến đỏ mặt.
Quỷ Quan đã giết chết rất nhiều người, toàn là người của thất tộc họ, người muốn bắt Quỷ Quan nhất để tránh gây họa cho thất tộc họ, thì cũng là họ. Dưới tình hình này thì họ làm sao mà làm ra chuyện sai người làm ra chuyện hãm hại Thủ Sơn Tông như vậy cơ chứ? Theo như bọn họ nghĩ thì chuyện này vốn là do Phương Thốn làm, giờ họ không cần làm gì hết mà chỉ cần đợi Thần Mục công tử điều tra ra là được…