Chương 441: Điều tra mình
Nói xong cũng không khỏi có chút lo lắng: "Có gì vấn đề gì sao?"
"Hồ sơ này đã bị người khác động tay động chân vào!"
Thần Mục công tử nhẹ giọng nói: "Chữ viết trước sau có chút khác biệt!"
"Xì xào..."
Tất cả mọi người nghe vậy đều thấy hồi hộp, miệng há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Hồ sơ bị động tay động chân?
Vậy nếu đây là một tập hồ sơ có vấn đề, thì làm sao có thể làm bằng chứng chỉ về phía Thủ Sơn Tông được?
"Chữ viết trước sau có sự khác biệt lớn như vậy, ngay cả hồ ly bên cạnh ta cũng nhìn ra được, vì sao ngươi không nhìn ra?"
Mà lúc này Phương Thốn đã nhíu chặt hai đầu lông mày lại, tức giận nhìn về phía Thần Mục công tử Lục Tiêu.
Vẻ mặt của Lục Tiêu đã trở nên có chút khó chịu.
Qua một lúc lâu, hắn ta mới nhỏ giọng thở dài nói: "Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua ta đã lật xem quá nhanh..."
Rầm!
Trong đại điện không kiềm chế được xuất hiện những tiếng ầm ầm.
Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người trở nên vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ, trong sự ngạc nhiên nghi ngờ, thậm chí còn lộ ra chút sự vô lý không cách nào hình dung được.
Thần Mục công tử Lục Tiêu là hiện thân của Linh Vụ Tông, điều khiến cho người ta thấy kinh ngạc là do thiên tư hơn người của hắn ta, vô cùng bản lĩnh, hắn ta chỉ cần dùng rất ít thời gian là có thể lật xem tất cả hồ sơ về Quỷ Quan, thậm chí còn nhớ kỹ một một chi tiết ở trong đó, hơn nữa còn sàng lọc được từ lượng lớn tin tức này tìm ra được một tin tức vô cùng quan trọng, ám chỉ Thủ Sơn Tông...
Trong số những bản lĩnh này, điều khiến cho người ta sợ hãi nhất chính là ở việc nhìn rất nhanh!
Nhưng hôm nay, hắn ta hết lần này tới lần khác lại phải thừa nhận là do mình nhìn chữ quá nhanh, cho nên mới không có chú ý tới sơ hở căn bản này.
Nếu như này thì tất cả những cân nhắc được sắp xếp lại kia đều là chuyện cười hay sao?
“Nhầm, nhầm cái gì?”
Trong chốc lát không khí trong điện trở nên lúng túng, đầu tiên là mấy vị trưởng lão của Cửu Tiên Tông biến sắc, giật lấy tập quyển tông trong tay Lục Tiêu, vội vàng lật ra xem, khi lật đến những chỗ có nét chữ không giống nhau kia họ đều nhìn trân trối vào đó, sau đó vừa sốt ruột vừa tức giận, tràn đầy sự không cam lòng mà nói lớn: “Cho dù là chữ viết trong tập quyển tông này có chút khác biệt, nhưng… nhưng mà không thể chứng minh được tập quyển tông này là giả nếu nội dung trong quyển tông không phải là giả… thế đương nhiên đây là một bằng chứng có hiệu lực…”
“Đều là trong một phòng điều tra ra sao mà khác nhau được?”
Đám người Tiết Chưởng Lệnh cũng kinh ngạc, vội vã chạy đến xem.
Nhất thời đại điện đã trở nên ầm ĩ.
Có người nói: “Hình như là có chút khác thật…”
Cũng có người nói: “Nhìn không ra là khác nhau chỗ nào…”
Còn có người nói: “Cứ cho là không giống thì sao cơ chứ?”
“Ta xem với…”
Mà lúc họ đang ồn ào thảo luận, Hạc Chân Chương đứng một bên Phương Thốn lớn gan mà đi qua nhìn một cái.
“Ha ha…”
Đột nhiên hắn ta nở nụ cười, chỉ vào chữ trên tập quyển tông mà nói: “Đây mà không phải giả nữa sao? Nét bút có chỗ khác nhau, thậm chí có thể nói là trước sau không hề giống nhau, sơ hở này quá rõ ràng rồi, rõ ràng là có người đã xé một trang của tập quyển tông này, sau đó bắt chước nét chữ của người bên cạnh mà ghi thêm một trang nữa, sau đó lại ghép vào chỗ trang cũ, ai mà biết được là vốn dĩ quyển tông này có ghi về vấn đề vết cháy kia hay không?”
“Nói không chừng là dấu vết cháy là vừa được thêm vào cũng nên.”
Nghe thấy tiếng của hắn ta, sắc mặt mấy người trưởng lão Cửu Tiên Tông và thất tộc đều thay đổi, lạnh lùng mà nhìn về phía hắn ta.
Nhìn thấy đây là một đệ tử nào đó không quen mặt, lập tức khó chịu mà nói: “Ngươi biết cái gì mà nói?”
Hạc Chân Chương bị mấy vị lão giả Kim Đan nhìn chằm chằm nên bị dọa cho rụt cổ.
Tim như là đã muốn treo lơ lửng, lo lắng đến mức không dám thở mạnh.
“Hắn ta là chân truyền của Lạc Thủy Tông ta, thiên tư thư pháp vượt xa các người, thậm chí còn mạnh hơn các người, sao các người lại dám nói hắn ta không hiểu?”
Cũng ngay lúc này, một tiếng cười dài truyền đến.
Lúc mọi người nhìn qua thì chỉ thấy một đám người đang đạp mây đến đây, tay áo phiêu dật mà tiến vào điện.
Nhìn kỹ thì mới phát hiện có hai phe người ngựa đang đi đến.
Một bên là ba vị trưởng lão cùng tông chủ Lạc Thủy Tông, sau đó còn có đệ tử chân truyền của Ngưng Quang cảnh, một bên khác là một vị nữ tử yêu kiều động lòng người, phía sau còn có bảy nữ tử mặc đồ trắng đi theo, đây chính là tông chủ Vân Hoan Tông và bảy đệ tử chân truyền, mà người vừa nãy cất tiếng chính là tông chủ của Lạc Thủy Tông. Mặc dù nụ cười của ông ta mang theo vẻ ôn hòa, nhưng mà thái độ lại làm cho người khác không thể xem nhẹ.
Nhất thời đám người vừa mừng lại vừa sợ, đám người của tông chủ Linh Vụ Tông vội vàng đứng dậy chào đón, người của hai đại tông môn cũng lập tức đứng dậy, với tình hình như thế này thì người của hai đại tông môn trấn thủ ở đây cũng khó mà xử lý được, bọn họ đến chính là có thêm một sự trợ giúp đắc lực…
Mà nghe thấy lời của họ, sắc mặt ba vị trưởng lão của Cửu Tiên Tông và luyện khí sĩ thất tộc có chút khó coi.
Đương nhiên họ đã nghe thấy những lời vừa nãy của tông củ Lạc Thủy Tông.
“A, tông chủ…”
Hạc Chân Chương mừng rỡ, vội vàng đi đến hành lễ.
“Ha ha, miễn lễ đi.”
Tông chủ Lạc Thủy Tông đã mang một khuôn mặt cười bẩm sinh, nhưng lại vẫn vô cùng uy nghiêm, quay qua Hạc Chân Chương gật đầu rồi nói: “Ta vừa mới nghe thấy lời ngươi nói, ngươi nhìn ra được chữ trên quyển tông đó trước sau không giống nhau sau?”
Hạc Chân Chương ngẩn người một chút, sau đó vội vàng nói: “Đúng vậy, mặc dù người mô phỏng nét chữ rất tinh vi, nhưng mà nhìn vào nét chữ thì vẫn không hề giống nhau!”
Có một người trong luyện khí sĩ của thất tộc nhíu chặt mày, nói: “Chuyện này…”
“Nếu đệ tử tông môn ta nói là nét chữ không giống nhau, vậy thì chắc chắn là không giống nhau.”