Chương 446: Nhận tội đền tội (2)
Tiết Ngũ tiên sinh không thèm để ý ông ta, nhìn về phía Tiếp Chấp Chính mà hét lên: “Chấp Chính lão đệ, ngươi còn nhận ra ta không? Ngươi yên tâm, hôm nay huynh đệ đến đây là đòi lại công bằng cho ngươi, Linh Vụ Tông và đám người tâm thuật bất chính kia hãm hại ngươi… Ha ha, bọn chúng nằm mơ đi, rốt cuộc là bọn họ gài bẫy ngươi như thế nào, làm cho ngươi oan uổng như thế nào, ngươi cứ nói hết ra đi, có ta ở đây…”
Ông ta dừng lại một chút rồi nhìn ra phía sau: “...Và toàn bộ đồng đạo ở Thanh Giang sẽ làm chủ cho ngươi.”
Ánh mắt của mọi người đều trở nên có chút vi diệu.
Không ít người trong đó cảm thấy bất đắc dĩ, vừa cảm thất rất đau lòng mà nhìn về Phương Thốn mà than tiếc.
Chẳng lẽ Phương nhị công tử thực sự cảm thấy với thân phận của hắn thì không ai dám làm gì hắn sao?
Nhưng đáng tiếc, hắn đã quá xem thường giới tu hành này rồi…
Mà trong số ánh mắt này, ánh mắt của Thần Mục công tử và Mạnh Tri Tuyết lại càng rõ ràng hơn một chút, Thần Mục công tử đã nhìn ra được gì đó, lúc này khẽ nhíu mày, nhìn về phía Phương Thốn, giống như là có chút thất vọng, còn thêm cả chút đáng tiếc…
Mà Mạnh Tri Tuyết có thể nhận ra được đôi môi vị Tiết Chấp Chính kia đang khẽ run lên, như đã có vô số lời muốn nói ra, chỉ là không tiện nói ra mà thôi.
…
Lúc này Phương Thốn cũng đang thản nhiên mà nhìn về phía vị Tiết trưởng lão kia, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ nói là được.”
Vị Tiết Chấp Chính trưởng lão nghe thấy giọng của Phương Thốn, cơ thể chợt run lên, ánh mắt như là muốn ăn thịt người mà nhìn về phía Phương Thốn, mà trong ánh mắt ông ta lại vô cùng hỗn loạn, sợ hãi và lo sợ xen lẫn trong đó, rõ ràng có thể thấy được hai ngày nay đã phải chịu nhiều khổ cực rồi…
Sau đó ông ta chầm chậm thu ánh mắt lại, đứng trước ánh mắt của mọi người mà cúi đầu xuống.
“Ta có tội!”
Giọng nói của ông ta rất thấp, nhưng lại rất rõ ràng.
“Cái gì cơ?”
Tiết Ngũ tiên sinh và luyện khí sĩ của thất tộc đều kinh hãi, vẫn còn cho là mình nghe nhầm.
“Toàn bộ tội lỗi trước đây đều là thật, ta đã ấn tay rồi.”
Giọng nói của Tiết Chấp Chính rất trầm thấp: “Những tội này, ta nhận hết, không còn gì để nói nữa…”
Giọng nói của ông ta vang khắp đại điện làm cho toàn bộ mọi người đều bối rối.
Tông chủ Linh Vụ Tông cũng không thể tin được, đồng tử hơi co lại, mà những vị trưởng lão khác của Linh Vụ Tông, cùng với toàn bộ đệ tử đều lộ ra vẻ quả nhiên là như thế, sau đó có chút thù hằn mà nhìn Tiết Ngũ tiên sinh và đám người thất tộc kia. Về phần hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi đang đứng bên cạnh Phương Thốn cũng đá há hốc miệng đến nỗi có thể nhét cả quả trứng gà vào, ngẩn người tại chỗ.
…
“Chuyện này… không thể nào.”
Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, phản ứng đầu tiên của Tiết Ngũ tiên sinh chính là hét to lên, giống như là muốn đánh cho Tiết Chấp Chính vài cái.
Mà vị Thần Mục công tử Lục Tiêu kia cũng ngẩn người một lát, hắn ta nhìn về phía Tiết Chấp Chính, nhẹ giọng nói: “Nếu như Tiết trưởng lão đã nhận toàn bộ tội, đêm đó vãn bối cũng có chút không hiểu muốn thỉnh giáo, trên quyển tông nói ngươi phạm tội chiếm đoạt của cải làm vật tư, tu luyện tà pháp, ngấm ngầm thông đồng với yêu ma, thế nhưng những long thạch mà ngươi chiếm, với mấy thứ tu luyện tà pháp và thông đồng yêu ma đều là…”
“Còn hỏi cái gì nữa?”
Nghe thấy lời của hắn ta, bỗng nhiên Tiết Chấp Chính trưởng lão ngẩng đầu dậy, ánh mắt mang theo màu máu, lạnh lùng nói: “Những long thạch ta chiếm được đều mua yêu pháp luyện yêu đan của đám yêu ma trên núi Ô Nha, những yêu ma mà bán yêu pháp cho ta đều bị giết hết rồi…”
Chỉ một câu nói đã hoàn toàn giải đáp hết những nghi ngờ của Thần Mục công tử.
Trong điện đã trở nên yên ắng đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thành tiếng rồi.
Ngay cả Thần Mục công tử cũng như bị một câu nói của ông ta đánh bật lại, không biết phải mở lời như thế nào nữa.
“Tiết trưởng lão, ngươi điên rồi sao?”
Mà khi Tiết Ngũ tiên sinh nghe thấy lời này thì vừa giận vừa sợ, tức giận mà chửi ông ta, đột nhiên nhận thức được cái gì đó mà nhảy dựng lên, cười lạnh nói: “Ta hiểu rồi, quả nhiên Linh Vụ Tông dùng thủ đoạn rất hay, chắc chắn là các người thi triển nhiếp hồn lên hắn ta, nếu không vì có nhiếp hồn pháp thì hắn làm sao mà trở nên ngu xuẩn vậy được, lại không thèm nói một câu có lợi cho mình, chắc chắn…”
Xung quanh không có ai trả lời, nhưng cũng có không ít người cho rằng như vậy.
Nhưng mà ngay lúc này, một tiếng cười đã vang lên: “Cái khác thì ta không nhìn ra được, nhưng chắc chắn hắn không bị trúng nhiếp hồn thuật!”
Mọi người nhìn sang thì thấy một nữ tử có tóc đuôi sam, nàng ta đang dựa vào chiếc cột sau lưng Phương Thốn, chính là Mộng Tình Nhi.
“Ngươi là cái thá gì cơ chứ? Nói không thì…”
Tiết Ngũ tiên sinh vô cùng tức giận, vô thức mà quay sang quát nàng ta.
“Nếu bàn về nghiên cứu nhiếp hồn, vậy thì trong cả quận Thanh Giang này còn có ai so sánh được với Vân Hoan Tông ta cơ chứ?”
Nhưng mà ông ta còn chưa nói thêm được gì, đã nhìn thấy có một vị nữ tử yêu kiều tuyệt sắc ngồi trên đệm cói, đó chính là tông chủ Vân Hoan Tông, nàng ta khẽ cười rồi nhìn Mộng Tình Nhi một cái: “Mặc dù đồ đệ này còn trẻ tuổi, nhưng nàng ta cũng là do Vân Hoan Tông ta dạy dỗ, làm sao lại không nhìn ra được chuyện này, rõ ràng tinh thần của người này trấn tĩnh, không hề rối loạn, nói hắn bị nhiếp hồn thì chính là nói bậy!”
Vừa nói xong, nàng ta quay qua gật đầu với Mộng Tình Nhi một cái, nói: “Nha đầu ngoan, làm tốt lắm, sau này về núi thì theo ta tu luyện đi…”
“Hả?”
Mộng Tình Nhi kinh ngạc, vội vàng bái lạy, cười nói: “Tạ ơn tông chủ… không, tạ ơn sư tôn…”
Mà nhìn thấy họ có thể ban phúc duyên ngay tại đây, bầu không khí đang yên lặng cũng trở nên nhộn nhịp hơn.
Mặc dù có thể nhìn ra được hình như Vân Hoan Tông có chút thiên vị, nhưng pháp thuật của Vân Hoan Tông là không thể nghi ngờ được, nếu các nàng đã nói là vị Tiết Chấp Chính trưởng lão này không bị nhiếp hồn, vậy thì chắc chắn không bị nhiếp hồn, không có ai ở đây có tư cách tranh luận với họ!