Chương 449: Suy đoán đáp án
Ngược lại, Mạnh Tri Tuyết nghe ra ý châm chọc trong lời Phương Thốn, dường như đã bình thường trở lại.
Sắc mặt của nàng ta đột nhiên lộ vẻ mệt mỏi, khẽ lắc đầu nói: "Ta không làm được..."
Sau đó không đợi người bên cạnh mở miệng, nàng ta bỗng nhiên kể lại chuyện của mình ở Cửu Tiên Tông: "Lúc trước ta vào Cửu Tiên Tông, tu vi tiến cảnh rất nhanh, tông môn đối đãi với ta cũng không tệ, cho rằng ta có thiên tư thượng giai, còn có chút nguyên nhân khác, vì thế... Vì thế đã xếp ta đang ở Trúc Cơ Cảnh vào danh sách đệ tử chân truyền, công pháp và tài nguyên cũng truyền cho ta rất hào phóng..."
"Ta tu hành vô cùng thuận lợi, những chuyện khác cũng rất tốt, còn muốn tìm vài đồng môn chung chí hướng, tái thiết lập Nam Minh Sơn như khi ở thành Liễu Hồ, cùng nhau trảm yêu trừ ma noi theo Phương Xích tiên sư năm đó. Cửu Tiên Tông vốn là sư môn của lệnh huynh, khắp nơi đều có truyền thuyết và dấu vết của hắn, theo lý thì đây là chuyện rất đơn giản, nhưng kết quả lại..."
Nói đến đây, nàng ta không khỏi khẽ lắc đầu, nói: "Không giống như trong tưởng tượng của ta, ta ở Cửu Tiên Tông, cảm nhận được Cửu Tiên Tông vì lệnh huynh mà bị ảnh hưởng, thay đổi, nhưng nghe được từ đồng môn thì rất nhiều tin tức về hắn, tất nhiên cũng có tốt, nhưng có một số không tốt chút nào... Hình như, hắn từng vì cứu một tiểu cô nương trong miệng yêu ma, không tiếc xâm nhập trận địa địch, cuối cùng cứu tiểu cô nương về, nhưng liên lụy đến ba vị đồng môn phải chết, có người hỏi, như vậy đáng giá sao?"
"Hắn cũng từng giết một yêu ma quấy rối thôn xóm vì thực hiện nghĩa khí trong lòng mình, khả kết quả dẫn đến sự trả thù của yêu ma, cuối cùng dân chúng cả thôn đó đều bị yêu ma cắn nuốt, sau đó thì, hắn ngự kiếm đuổi theo ba trăm dặm, cuối cùng giết sạch yêu ma, nhưng thế thì có ích lợi gì đâu, dân chúng cũng không sống lại được, cả một thôn xóm bị diệt sạch..."
Nàng ta nói đến đây, giọng nói càng ngày nhỏ lại, qua hồi lâu mới thở dài nói: "Lúc trước, cũng vì chuyện của thôn xóm này, lệnh huynh mình đầy thương tích, khi trở về tông môn lại không có đồng môn nào quan tâm đến hắn, mà hắn, không lâu sau chuyện đó đã đi vào hồng trần, suy nghĩ đúng sai của tất cả chuyện này, các tông môn ở Thanh Giang nói hồng trần ngộ đạo là chỉ chuyện này."
Phương Thốn chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì.
Đối với chuyện của huynh trưởng, hắn không thể không thừa nhận, mình còn không biết nhiều bằng Mạnh Tri Tuyết.
"Bởi vì chuyện của Phương Xích tiên sư, ta và môn nhân sinh ra nhiều tranh cãi, thậm chí kinh động đến sư trưởng."
Mạnh Tri Tuyết than nhẹ, thật lâu sau mới nói: "Sau đó, cũng không biết là do sư trưởng sắp xếp hay là Lục Tiêu sư huynh nghe nói chuyện của ta, hắn từng đến tìm ta, tranh luận với ta, khi đó hắn hỏi ta một vấn đề, là muốn làm chuyện tốt hay muốn làm người tốt?"
"Hắn nói, làm người tốt rất dễ, chỉ cần không trái với lương tâm, tận sức vì chuyện bất bình, nhưng như vậy là người tốt, cũng là người thiển cận, bọn họ làm người tốt, cũng không hẳn là vì làm người tốt, vì có thể mang đến cho chính mình một loại an ủi tinh thần, họ có thể không để ý hậu quả mà làm tất cả chuyện mình muốn làm, làm xong rồi, cho dù tình hình có hỏng bét, cũng không thẹn với lương tâm, bởi vì mình có ý tốt."
"Mà muốn làm chuyện tốt, lại là chuyện khác."
Mạnh Tri Tuyết chậm rãi nói xong, đôi mày thanh tú nhíu lại, nói: "Mà làm chuyện tốt, cũng không nhất định phải làm người tốt, có thể không từ thủ đoạn, có thể không để ý chuyện nhỏ, kết quả cuối cùng có lợi là được, so với lựa chọn làm người tốt, một bên thiển cận, một bên nhìn xa trông rộng, hắn hỏi ta có từng nghĩ đến chưa, rốt cuộc nên lựa chọn con đường nào?"
"Ta nghĩ đến khi trước ở thành Liễu Hồ, chúng ta cũng rất nhiệt huyết, cũng muốn làm chuyện tốt, nhưng thực tế, chúng ta chỉ đang làm người tốt thôi, rất nhiều chuyện cuối cùng giải quyết thế nào, lúc đó không rõ, hiện tại đã hiểu rồi, khi đó, chúng ta chỉ một đám trẻ người non dạ muốn làm người tốt thôi, mà hiện giờ, việc làm của Phương nhị công tử theo ta thấy là sai đích, nhưng ta không thể không thừa nhận, nếu đổi lại là ta, ta hoàn toàn không thể giúp Vũ sư đệ được gì..."
"Khi trước, vì rối rắm vấn đề này, đạo tâm của ta bị ảnh hưởng khiến tu vi trở nên khó tiến bộ, ta muốn tìm đáp án mới chịu đồng ý với sư trưởng đi theo bên cạnh Lục Tiêu sư huynh, nhìn những chuyện huynh ấy làm, vốn cũng có rất nhiều chuyện khó chấp nhận, nhưng khi thấy chuyện Phương nhị công tử ngươi làm, đúng là có chút chuyện ta không hiểu được, chẳng lẽ trước giờ ta vẫn luôn làm sai sao?"
…
"Cái này..."
Mạnh Tri Tuyết bỗng nhiên nói ra những chuyện này, lại khiến cho mọi người ở đây giật mình, rất lâu sau cũng không nói gì.
Dù là Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi, lúc này cũng líu lưỡi, lại có chút mờ mịt.
Ngay cả Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão bên cạnh lúc này cũng có chút đăm chiêu.
"Hóa ra tiểu tử kia còn có thể nói ra những lời như vậy."
Phương Thốn cũng nghiêm túc nghe một hồi, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Mạnh Tri Tuyết nói: "Toàn là nói nhảm."
"Hả?"
Mạnh Tri Tuyết đầy mong chờ câu trả lời cho vấn đề này, lại không ngờ rằng Phương Thốn sẽ nói như vậy.
Ngay cả Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi cũng há hốc miệng: "Đáp án đơn giản vậy thôi sao?"
Tuy nhiên, sắc mặt Phương Thốn lúc này lại có vẻ rất nghiêm túc, thản nhiên nói: "Vấn đề đó có ý nghĩa gì đâu? Chẳng lẽ làm người tốt thì không làm được chuyện tốt à, làm chuyện tốt thì chắc chắn không phải người tốt à? Bất kể ai cũng có thể lựa chọn làm người tốt, cũng có thể lựa chọn làm chuyện tốt, suy nghĩ trong đầu quá cực đoan thì sẽ có sự thiên vị, nói gì đến đây là vấn đề làm người làm việc?"
Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi nghe vậy, bất giác có chút đăm chiêu.
Mà tiểu hồ ly cầm bút lông nghe lén bên cạnh lại ra sức gật đầu.
"Có lẽ là vậy."
Mạnh Tri Tuyết nghe xong, lại lắc đầu nói: "Nhưng có đôi khi chúng ta thật sự phải đưa ra lựa chọn, Phương nhị công tử, hôm nay ta đến đây, thật sự là để thỉnh giáo, ta muốn hỏi ngươi, có những khi, vì một việc có kết quả tốt, chúng ta có phải cũng cần thỏa hiệp, thậm chí đối với một số chuyện không thể tha thứ cũng phải làm như không nhìn thấy?"