Chương 450: Suy đoán đáp án (2)
Nghe vấn đề này, Phương Thốn nhíu mày.
Mà Mạnh Tri Tuyết, dường như lo lắng mình miêu tả không đủ rõ ràng, nhẹ giọng bổ sung: "Giống như là, Phương nhị công tử ngươi có thể vì Vũ sư đệ mà không tiếc liên thủ với Linh Vụ Tông mưu hại Tiết trưởng lão, vậy vì những mục đích khác, ngươi cũng sẽ bởi vậy mà khuyên Vũ sư đệ từ bỏ báo thù hay không, thậm chí là..." Dừng lại một chút, nàng ta ngẩng đầu nhìn Phương Thốn: "Làm như không thấy khó khăn của Vũ sư đệ?"
Nhận thấy nàng ta thực sự quan tâm đáp án của vấn đề này, còn hơi căng thẳng.
Mà Phương Thốn nghe lời của nàng ta, lại im lặng.
Một lát sau, bỗng nhiên hắn nhìn Mạnh Tri Tuyết rồi nói: "Hóa ra tu vi của ngươi không tịnh tiến được là vì chuyện này!"
Mạnh Tri Tuyết dừng lại một chút, chậm rãi gật đầu.
Sau đó Phương Thốn lại nhìn về phía hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi, nói: "Gần đây tu vi của các ngươi tiến cảnh thế nào?"
Hạc Chân Chương đang nghe rất nghiêm túc, không ngờ sẽ hỏi đến mình, sửng sốt một chút mới nói: "Tu vi của ta vẫn luôn như vậy, ta gia nhập Lạc Thủy Tông vẫn chưa được truyền pháp thuật thần thông chân chính, chỉ có thể luyện chữ tập hít thở, gia tăng hậu thiên chi khí, nhưng mà..." Hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: "Chuyến này đi theo ngươi, không biết có phải vì thức ăn ngon không, dường như có chút đột phá."
Mộng Tình Nhi cũng gật đầu, nói: "Có, có, như thể trong lòng đã không còn tảng đá, pháp lực ngưng tụ được không ít!"
"Xem ra trước đây ta đoán không sai."
Một lát sau, Phương Thốn mới khẽ gật đầu, cũng không nói mình đoán được cái gì, mà ra lệnh cho tiểu hồ nữ đi lấy pháp môn được kết hợp giữa hai loại thần thông khác nhau, gồm công pháp của Thủ Sơn Tông và thuật pháp của Lạc Thủy Tông, Vân Hoan Tông mà trước đây mình tự suy ra, sửa sang lại trên giấy. Thuật Tụ Lý Càn Khôn truyền cho Hạc Chân Chương, bản cải tiến Bách Hoa Hương Quốc, Thần Minh Đại Ngục thì truyền cho Mộng Tình Nhi.
"Lần này hai người các ngươi trở về tông môn sẽ được coi trọng, điều kiện tu hành sẽ không quá kém, mà hiện giờ ta truyền hai thức pháp thuật này cho các ngươi, xem như đặt nền móng sớm, hiện tại các ngươi có thể tìm hiểu trước, dù sao có ta ở cạnh các ngươi, gặp phải vấn đề gì, ta cũng có thể thảo luận với các ngươi, về tài nguyên tu hành... đi theo ta đến chỗ này lấy trước, đủ dùng."
"Chuyện này..."
Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi đều sửng sốt.
Lúc trước bọn họ đã từng nhìn thấy cảnh Phương Thốn thi triển hai thức thần thông này đánh bại công tử Bạch gia, tất nhiên biết nó rất quý giá.
Đặc biệt là, bọn họ không chỉ được truyền hai đạo thần thông, còn được cung cấp tài nguyên, đây là bao nhiêu phúc phận đây?
Nhưng đang nói về vấn đề của Mạnh Tri Tuyết mà, sao tự nhiên lại muốn truyền pháp?
Mà sau khi Phương Thốn truyền cho bọn họ hai thức thần thông xong thì nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết, nhẹ giọng nói: "Ta đã biết ngươi gặp phải vấn đề gì, vấn đề này ta có câu trả lời của chính mình, nhưng vấn đề của ngươi quá cực đoan, câu trả lời của ta trả lời cũng rất cực đoan, không thể giải quyết được nghi hoặc hiện tại trong lòng ngươi, có lẽ người có thể giải quyết nghi hoặc trong lòng ngươi chỉ có một người..."
Mạnh Tri Tuyết có chút kích động: "Là ai?"
"Huynh trưởng của ta, Phương Xích."
Phương Thốn bình tĩnh trả lời nàng ta: "Ngươi vừa mới nói, năm đó huynh trưởng của ta cũng là bởi vì gặp phải vấn đề tương tự, bị đồng môn xa lánh, sau đó nhập hồng trần đi ngộ đạo?"
Mạnh Tri Tuyết vội gật đầu.
"Có lẽ huynh trưởng của ta đã tìm được đáp án rồi."
Phương Thốn im lặng một lát, mới nói với Mạnh Tri Tuyết: "Nếu ngươi bằng lòng chờ mấy ngày nữa, ta tin là rất nhanh ta sẽ hiểu được câu trả lời của huynh trưởng với vấn đề này là gì, tới lúc đó, ta có thể giải quyết nghi hoặc trong lòng ngươi."
Mạnh Tri Tuyết nghe vậy, ánh mắt sáng lên, chậm rãi gật đầu.
"Còn hiện tại, làm chút chuyện thực tế đi."
Phương Thốn nói: "Ngày mai là ngày Vũ Thanh Ly sư đệ báo thù.
“Tiết Chấp Chính, bởi vì ngươi đã phạm tổng cộng là ba tội lớn và tám tội nhỏ nên tội lỗi của ngươi không thể tha thứ được. Tuy nhiên, hình phạt của Linh Vụ Tông chúng ta, ngươi đã trải qua cả rồi, mọi ân oán coi như xóa bỏ, Linh Vụ Tông chúng ta chỉ còn cách giao nộp ngươi cho án tông, giao cho quận phủ xử trí, từ hôm nay trở đi, ngươi bị trục xuất khỏi tông môn, từ nay về sau, ngươi sống hay chết, làm việc tốt hay việc xấu, đều không liên quan gì đến Linh Vụ Tông chúng ta nữa!”
Trước khi trừng phạt, trưởng lão Linh Vụ Tông cầm pháp chỉ trong tay, lạnh giọng quát: “Ngươi hiểu chưa?”
Trước khi nhận trừng phạt, trưởng lão Tiết Chấp Chính mặc một chiếc áo choàng rách rưới màu xám tro có dính một ít máu, tinh khí toàn thân cũng không còn, nhưng so với trước kia thì tinh khí thần tốt hơn một chút, chắc là mấy ngày nay không chịu thêm bất kỳ hình phạt nào nữa.
Nghe được ý tứ của Linh Vụ Tông, ông ta cũng không lộ ra cảm xúc dư thừa, chỉ chậm rãi gật đầu.
Chuyện tới giờ phút này, ông ta đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Cút đi!”
Trưởng lão Linh Vụ Tông hét lớn một tiếng, ném pháp chỉ ở trước mặt ông ta, giọng trầm xuống quát.
Trưởng lão Tiết Chấp Chính của Linh Vụ Tông chậm rãi đứng dậy, thân hình lao đảo ốm yếu, xa xa có lão nô vội vàng chạy tới, trên mặt tràn đầy nước mắt, trên người lão nô cầm một cái tay nải, trong đó đều là vật phẩm do Tiết Chấp Chính sở hữu ở Linh Vụ Tông, bởi vì trưởng lão Tiết Chấp Chính mắc tội, một trong số đó là tham lam tài vật, bởi vậy nên những món đồ tốt như phù triện, pháp bảo, hay thậm chí là một số ngọc khí quý giá mà ông ta tích góp đều bị sung công quỹ, lúc này, những thứ ông ta được mang theo cũng chỉ là một số đồ vật nhỏ lẻ.
Đương nhiên, trưởng lão Tiết Chấp Chính cũng không quan tâm đến những thứ này, những thứ này chẳng có ích gì đối với ông ta.
Ông ta chậm rãi vẫy vẫy tay áo, ý bảo lão nô không cần nhiều lời, tự mình chậm rãi đi ra, thậm chí cũng không dùng đằng vân mà đi theo đường núi nhỏ, bước từng bước một, chậm rãi hướng về phía sơn môn, thoạt nhìn như một vị lão nhân cao tuổi.