Chương 448: Nhận tội đền tội (4)
Những lời này nghe có vẻ là khen tặng, nhưng mọi người xung quanh lại không khỏi cau mày.
Người ngoài nói những lời này thì không có gì lạ, nhưng Mạnh Tri Tuyết thì...
Phương Thốn nhíu mày, nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Mạnh Tri Tuyết cắn môi, im lặng một lát, đột nhiên nói: "Có chuyện ta không hiểu."
Phương Thốn ngẩng đầu nhìn nàng ta, không nói gì.
Mạnh Tri Tuyết hơi do dự, nhưng vẫn nói: "Phương nhị công tử, người khác không nhìn ra, nhưng ta nhìn ra được, lần này ngươi và Lục Tiêu sư huynh ám trung đấu pháp, quả thật là ngươi thắng, thắng rất đẹp. Khi Tri Tuyết đến, ba vị trưởng lão của Cửu Tiên Tông ta đều tức giận đến mức chửi ầm lên trong điện... Nhưng ta quan tâm hơn là trưởng lão Tiết Chấp Chính của Linh Vụ Tông, có phải ngươi thật sự..."
"Cái này..."
Đám người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi nghe vậy đều kinh hãi.
Bọn họ vẫn luôn đi theo bên cạnh Phương Thốn, có một số việc Phương Thốn không nói, nhưng sao lại không nhìn ra, đường đường là trưởng lão của Linh Vụ Tông, bỗng nhiên bị bắt vào nhà lao, dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn là có vấn đề, đối với chuyện này bọn họ rất vui, dù đoán được có giở chút mánh khóe họ cũng không quan tâm, nhưng Mạnh Tri Tuyết chung quy vẫn khác với họ. Đồ ngốc này đã biết việc này...
Mà lúc này Phương Thốn lại không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta.
Mạnh Tri Tuyết đỏ mặt, nhưng vẫn nhìn Phương Thốn nói: "Ta không biết ngươi làm thế nào để vị trưởng lão Tiết Chấp Chính kia nhận tội, nhưng hồ sơ vụ án này ta cũng xem rồi, có rất nhiều sơ hở, Lục Tiêu sư huynh nói đây là mưu hại, mặc dù không dễ nghe nhưng..."
"Nhưng đúng là sự thật đúng không?"
Phương Thốn nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Bởi vì hồ sơ vụ án kia vốn là nói bậy."
"Ngươi..."
Mạnh Tri Tuyết kinh sợ, ngẩng đầu nhìn Phương Thốn.
Hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi bên cạnh, cũng trợn mắt há mồm.
"Mà muốn khiến họ Tiết kia nhận tội cũng rất đơn giản."
Phương Thốn thản nhiên nói: "Từ khi ông ta mới bị giam, ta đã cho ông ta ăn một viên đan dược, các ngươi còn nhớ rõ thư viện Bạch Sương có một vị giáo viên tên là Linh Tú nhỉ, nàng rất giỏi về vu cổ, ta cũng học được một ít, thậm chí cổ ta luyện còn tốt hơn Linh Tú giáo viên, họ Tiết kia ăn cổ của ta xong thì mạng sống đã nằm trong tay ta, trước khi ông ta được đưa vào đại điện, ta đã truyền âm cho người đến nhà lao gặp ông ta, còn thỏa thuận điều kiện tương ứng với ông ta..."
"Ông ta lên điện rồi, nếu còn nói gì bất lợi với ta, ta sẽ khiến ông ta chết vì cổ trùng xâm nhập vào não ngay lúc ông ta mở miệng, thần tiên cũng không cứu được, mà nếu ông ta nhận tội, ta sẽ cho ông ta một cơ hội, chỉ tước đi tu vi Kim Đan Cảnh của ông ta thôi."
"Chuyện còn lại là chuyện giữa ông ta và Vũ Thanh Ly, đến lúc đó ta sẽ không tiếp tục nhúng tay vào nữa, ông ta đánh với Vũ Thanh Ly một trận, nếu thua tất nhiên là giữ được mạng, mà nếu ông ta thắng, dù có đánh chết Vũ Thanh Ly trước mặt ta, ta cũng sẽ không tiếp tục làm khó ông ta nữa, ông ta không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ hiểu cái nào có lợi với ông ta hơn, Ngưng Quang Cảnh và Trúc Cơ, ông ta cho rằng mình có thể thắng được Vũ sư đệ."
"Cho nên, ông ta mới vừa vào điện đã nhận hết tội."
"..."
Những lời này khiến những người có mặt kinh hãi.
Cảm thấy có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng ngẫm lại hình như cũng là đương nhiên.
Cho dù đặt mình ở vị trí đó, nếu thật sự phải lựa chọn, e rằng cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.
Nhưng Phương nhị công tử lại nói ra đáp án này.
Hơn nữa còn thản nhiên nói cho Mạnh Tri Tuyết...
Bất giác, ánh mắt của tất cả bọn họ đều chuyển lên người Mạnh Tri Tuyết.
Chỉ thấy Mạnh Tri Tuyết khẽ cắn môi, dường như trong đầu có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ hiện lên, nhưng vẫn mạnh mẽ chịu đựng.
Mà lúc này, Phương Thốn lạnh mặt nhìn Mạnh Tri Tuyết, nói: "Ngươi nói là mưu hại, đương nhiên đây là mưu hại, hay là ta đã trả giá rất lớn, cho Linh Vụ Tông một món lợi lớn, mới có thể mưu hại được, trong mắt Mạnh tiên tử ngươi, đương nhiên thế này là không đúng, có lẽ còn là tội ác tày trời, mà trong mắt người thất tộc này, hay là cái tên Mù Mục công tử kia của các ngươi cũng cho rằng bổn công tử xảo quyệt, cho nên, hiện giờ ngươi đã biết chân tướng rồi, có phải rất muốn chạy đi tố giác ta, tìm ra chân tướng không?"
"Ngươi..."
Mạnh Tri Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Phương Thốn.
Phương Thốn cũng lạnh lùng nhìn nàng ta, sắc mặt không thay đổi, bất cứ ai quen biết hắn đều biết rằng đây là biểu hiện của tâm trạng hắn đang vô cùng tồi tệ.
Mạnh Tri Tuyết cắn môi đến muốn chảy máu, sau đó bỗng nhiên nói: "Ta đi tố giác ngươi có ích gì sao?"
"Đương nhiên là vô ích rồi."
Phương Thốn lạnh lùng nói: "Nói cho ngươi chân tướng là bởi vì ngươi không làm gì được."
"Ta..."
Mạnh Tri Tuyết vội vàng mở miệng, nhưng khí thế trên người lại xẹp xuống.
"Quả thật là vậy."
Qua hồi lâu, nàng ta mới khẽ thở dài: "Phương nhị công tử, ta thực sự đến thỉnh giáo chuyện Tiết trưởng lão..."
Im lặng một lát, nàng ta mới nói: "Ngươi thấy có đúng không?"
Phương Thốn nhìn nàng ta, một lúc lâu sau sắc mặt mới hơi hòa hoãn, lắc đầu nói: "Đương nhiên không đúng, mưu hại là mưu hại, hành vi này vốn là xấu xa, các ngươi muốn điều tra, muốn chỉ trích, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng nói lại, trong lòng bổn công tử..."
Hắn nhẹ nhàng vỗ ngực, nói: "Vẫn có chút không thoải mái."
Sắc mặt Mạnh Tri Tuyết có chút tái nhợt.
Phương Thốn hơi cúi người, nhìn ánh mắt của nàng ta, nói: "Ta có thể không mưu hại, các ngươi có cách nào tốt hơn sao?"
Không khí trong khách điện trở nên ngưng trọng.
Mọi người đều không ngờ, Mạnh Tri Tuyết đến thăm hỏi Phương Thốn, rất nhanh không khí lại biến thành như vậy.
Tim Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi bên cạnh sắp nhảy ra khỏi họng rồi, mà tiểu hồ ly luyện chữ bên cạnh dựng hai tai lên, bút trong tay còn đặt trên giấy, lâu lắm rồi vẫn chưa viết được gì. Ngay cả Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão cũng lặng lẽ tránh phía xa, đi thì tiếc, mà nghe thì lại sợ nghe được cái gì không hay, đều có vẻ chần chờ khó xử...