Chương 453: Kẻ nhu nhược yếu đuối (2)
Trước đây, Quyển Tông ủng hộ Thần Mục công tử điều tra Linh Vụ Tông để lật lại bản án cho Tiết Chấp Chính là một chuyện, mà bây giờ, chuyện lật lại bản án đã thất bại, người ta đến tìm Tiết Chấp Chính báo thù thì lại là một chuyện khác nữa.
Dù sao thì Tiết Chấp Chính cũng đã nhận tội, mấy chuyện mà ông ta làm cũng sẽ không thể trấn áp được nữa, nhất định sẽ lan truyền khắp nơi.
Còn ai dám một lòng với ông ta nữa?
Cuối cùng, vị Tiết Ngũ tiên sinh này chỉ đành thở dài một hơi, phất tay áo rời đi.
…
…
Cũng vào lúc này, phi kiếm của Vũ Thanh Ly đã bay vòng quanh Tiết Chấp Chính, tức khắc đan xen thành hàng chục đường kiếm chém tới.
Vũ Thanh Ly chỉ mới là cảnh giới Trúc Cơ, hiện tại còn có không ít luyện khí sĩ phổ thông khi giết địch phải dồn hết tinh thần điều khiển một đạo phi kiếm, nhưng Vũ Thanh Ly là kỳ tài trời sinh, pháp lực hùng hậu, thần tư linh mẫn, bây giờ lại có thể điều khiển ba đạo phi kiếm cùng một lúc, hơn nữa giữa mỗi một đạo đều có một đường kiếm, hỗ trợ phối hợp lẫn nhau, lại không làm ảnh hưởng nhau, chính là uy lực của một người giết được cả ba người!
Mà người đón lấy từng bước áp sát của Vũ Thanh Ly là Tiết Chấp Chính lại chỉ phiêu dật cơ thể né trái tránh phải, vẫn luôn nằm trong thế bị đánh, dùng thân pháp tránh né toàn bộ kiếm quang cùng mũi nhọn đến gần người, trong nhất thời tránh được hơn hai mươi mấy kiếm, ống tay áo bị cắt xuống một mảng lớn.
Tu vi của ông ta có cao hơn mà chỉ tiếp chiêu chứ không đánh trả thì cũng phải chịu thiệt thòi lớn, huống chi ông ta đã chịu vô số hình phạt, tu vi tổn hao quá nhiều.
“Chủ nhân, sao lại không đánh trả?”
Thấy mảnh tay áo lớn bay ra, ngay cả lão nô đằng xa cũng thất thanh kêu lớn.
Tiết Chấp Chính trầm mặc, vẻ mặt bình thản, như một vị lão nhân đã trải qua tang thương vô độ, mà Vũ Thanh Ly đối diện ông ta lại bất chợt phát cuồng, trong lúc nghiêm nghị hét lớn, kiếm ý càng thêm kích động, ba đạo kiếm quang như hoá thành hàng chục đạo kiếm ảnh, tầng tầng lớp lớp chém tới, cùng lúc đó, pháp lực của hắn ta bị kích động, toàn thân không ngờ đã dâng trào thần ma chi ý, sát khí cuồn cuộn, chém tới phía trước.
Mà Tiết Chấp Chính lại vẫn tránh né không tiếp, thân hình tựa như sinh ra một loại huyền diệu, theo sát cơ của Vũ Thanh Ly càng nặng thêm, cũng đều là từ hiểm trong hiểm mà tránh né qua, không ít lần mũi kiếm chỉ cách mắt một chút thôi, nhưng vẫn không thể làm gì được ông ta…
“Phạch!”
Cứ thế tránh thoát đạo pháp thuật, né qua một mảnh mưa kiếm, râu dưới quai hàm lại thiếu mất một chùm.
“Hả?”
“Vì sao mà ông ta cứ không đánh trả thế?”
“Chẳng lẽ có ý muốn chết sao?”
“Nếu đã muốn chết… sao còn tránh né như thế?”
Xung quanh đã vang lên âm thanh kinh ngạc, nhao nhao châu đầu ghé tai vào nói.
“Sao ngươi không ra tay?”
“Ta đến tìm ngươi báo thù, ngươi có ra tay hay không ta cũng muốn giết ngươi…”
Vũ Thanh Ly nghiêm nghị hét lớn, pháp lực quanh thân cuồn cuộn, thần ma chi ý càng mạnh gấp đôi, trong lúc thân hình du động cứ như một đấng ma thần được phục sinh, gấp gáp chạy đến phía trước, thân hình còn chưa đến, bóng ma đã tràn khắp trời, dù cho thân hình của Tiết Chấp Chính có linh hoạt, nhưng lúc ông ta quanh đi quẩn lại, rốt cuộc khi thần thông tránh được phần lớn công kích, trên ngực lại rắn rắn chắc chắc mà trúng một chưởng!
“Bốp!”
Thấy một màn này, xung quanh đã có không ít tu sĩ kinh sợ đến mức đứng phắt dậy.
Trong lòng hồ nghi lại không có cách nào hình dung được.
Tên Tiết Chấp Chính này đến cùng là đang nghĩ thế nào vậy, vậy mà thật sự cam tâm chịu đánh không đánh trả?
“Ngươi…”
Mà Vũ Thanh Ly đã đánh ông ta một chưởng này lại nghiến răng nghiến lợi, hắn ta vốn là đến để báo thù, nhưng biểu tình lúc này của hắn ta cứ như hận không thể chặt luôn cái tay đã đánh Tiết Chấp Chính này xuống, trong khi ấy hắn ta đột nhiên lấy tay chụp vào không trung, đã chụp lấy một thanh trong ba thanh phi kiếm xuống, sau đó vẻ mặt vặn vẹo, dùng hết sức lực chém tới Tiết Chấp Chính.
“Mặc kệ ngươi đang làm cái quỷ gì, mặc kệ ngươi không đánh trả, ta cũng phải giết ngươi!”
“Tỷ tỷ của ta đang ở phía sau nhìn ta, ta phải chứng minh cho tỷ ấy, ta muốn để tỷ ấy tận mắt nhìn thấy ngươi chết…”
Vô số âm thanh gào thét trong lòng, một kiếm này đã chém tới trước mặt của Tiết Chấp Chính.
Nhưng cũng ngay một thoáng này, Tiết Chấp Chính bỗng nhiên vung tay áo lên, phất ra pháp lực hùng hậu, trực tiếp đánh gãy một kiếm đang đánh tới này của Vũ Thanh Ly thành hai khúc, sau đó phất tay bắt được một nửa mũi kiếm, lật tay ném tới, một đạo ngân quang tức thì bay thẳng tới Vũ Thanh Ly.
Vũ Thanh Ly vội xoay người, trên mặt lại nhiều thêm một vệt máu.
Chúng tu thấy Tiết Chấp Chính cuối cùng cũng ra tay, trong lòng vui vẻ, khẩn trương nhìn qua.
“Ha ha, nể mặt của phụ thân ngươi năm đó, ngươi muốn tìm ta báo thù, ta không giải thích gì cả, nể tình ngươi là vãn bối, ta cho ngươi thời gian một nén nhang, cũng xem như trọn nghĩa với phụ thân ngươi, trả lại ân tình cho Vũ gia ngươi rồi, không phụ đạo trượng phu lập thế…”
Trên gương mặt trầm lặng của Tiết Chấp Chính lộ ra một chút bi thương, thấp giọng nói: “Bây giờ, ta phải ra tay rồi!”
Thanh âm chưa dứt, tay đã chậm rãi vươn ra đánh một chưởng.
…
…
“Thì ra là vậy…”
Chúng tu xung quanh nghe thế, trong lòng liền kinh sợ.
Thì ra Tiết Chấp Chính dù đã đến nơi này vẫn nhớ đến ân tình của Vũ gia, dù hài tử của Vũ gia đến báo thù ông ta cũng cam lòng chịu đựng công phu một nén nhang. Nghe thấy lời vừa rồi của ông ta tựa như đang ám chỉ trong chuyện này còn có ẩn tình, chỉ là ông ta không muốn nói rõ ra mà thôi, mọi người vốn dĩ không tin, nhưng thấy ông ta để cho Vũ Thanh Ly đánh đến một nén nhang thì không khỏi bị mấy lời ông ta nói đả động.
Chỉ là một đám người qua đường, lúc mới đầu nghe ông ta nói xong cũng cảm thấy ông ta đáng đời, lúc này trong lòng không khỏi do dự một lát.
…
…
“Miệng ngươi toàn nói lời hàm hồ, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn muốn giả vờ giả vịt?”