Chương 454: Lại thêm một người
Mà Vũ Thanh Ly nghe vậy hai mắt lại bùng lửa giận, phẫn hận hét lớn, kích động pháp lực đánh tới.
Thân hình Tiết Chấp Chính chợt phóng tới, vung tay áo đẩy pháp lực của Vũ Thanh Ly ra, ở góc độ không ai có thể nhìn thấy, sắc mặt bỗng chốc lộ ra vẻ âm hiểm: “Không sai, đến lúc này ta vẫn còn muốn giả bộ, ta chính là muốn để người khác cho rằng hai tỷ đệ các ngươi mới là đồ vô sỉ, để người khác đều biết các ngươi mới là người ám hại ta…”
Thanh âm còn chưa dứt, pháp lực ở ngón giữa đã ngưng lại thành một ngân châm lặng yên không tiếng động đâm đến bên dưới xương sườn của Vũ Thanh Ly.
“Ngươi…”
Vũ Thanh Ly vừa kinh sợ lại phẫn nộ, cơ thể vội phóng ra ngoài, thân hình đã có chút chật vật.
Nhưng căn bản không đợi hắn ta tránh né, thân hình Tiết Chấp Chính lại đánh lên, điềm nhiên nói: “Ta lại sao nữa?”
“Ha ha, ngươi thật sự cho rằng mình đã trưởng thành rồi, không còn sợ ta nữa, muốn báo thù à?”
“Nằm mơ!”
“Ngươi cũng không tự nhìn lại xem, bản thân là cái thứ gì!”
Ông ta vừa nói vừa vung tay áo, không dùng đến pháp khí nào cả, cũng có thể là vì không có, chỉ là đại khai đại hợp triển khai thuật pháp thần thông hùng hậu ngăn chặn Vũ Thanh Ly, người ngoài nhìn vào cứ như ông ta không muốn hạ sát chiêu với Vũ Thanh Ly, lại càng không muốn dùng đến ám chiêu, cho nên mới miễn cưỡng để Vũ Thanh Ly chèo chống được, bằng không thì ông ta sớm đã áp chế Vũ Thanh Ly một cách triệt để rồi.
“Năm đó lúc ta ôm tỷ tỷ ngươi vào phòng ngủ, ngươi chỉ biết khóc lóc!”
“Ta liếc ngươi một cái, ngươi đã quỳ sụp xuống dập đầu với ta, ha ha, một chút cốt khí cũng không có…”
“Có nhiều lần ta muốn dứt khoát giết ngươi luôn cho rồi, nhưng tỷ tỷ ngươi lại cầu xin ta, cho ta chơi đủ kiểu, đến thỏa mãn ta, lấy lòng ta, chỉ vì muốn cầu xin ta chớ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, nhưng ngươi nghĩ ta thật sự là vì tỷ tỷ ngươi nên mới không giết ngươi hay sao?”
“Không phải, ha ha, ta chỉ là đã nhìn thấu ngươi căn bản chính là kẻ nhu nhược yếu đuối!”
“Loại người như ngươi cả đời này cũng chẳng thể làm nổi chuyện lớn gì, không thể tạo thành uy hiếp với ta, cho nên mới không giết ngươi…”
“…”
“…”
Trong tiết gào thét, Vũ Thanh Ly gần như đã rơi vào điên cuồng, pháp lực trong lúc ra tay đã trở nên lộn xộn.
Mà ánh mắt của Tiết Chấp Chính cũng đã âm lãnh như châm.
“Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, còn giả bộ cứng rắn làm gì, mau chóng lộ ra nguyên hình đi…”
"Ngươi cho rằng ngươi bám được nhị công tử Phương gia là có thể báo thù được ta sao?"
"Ha ha, các ngươi đúng là mơ tưởng. Đừng tưởng rằng ta không biết, hắn ta vốn là muốn hoàn toàn phế bỏ ta, ít nhất cũng tước đi tu vi của ta thành Trúc Cơ cảnh rồi mới cho ngươi có cơ hội để báo thù. Nhưng mà hắn cũng không phải một tay che trời, hắn cũng chỉ có thể đến để nói điều kiện với ta, vì vậy hắn mới để tu vi của ta ở tại Ngưng Quang. Mặc dù ta bị Linh Vụ Tông thu đi binh khí và pháp bảo, thu đi hết tất cả phù triện, thậm chí là đan dược. Nhưng ta là Ngưng Quang cảnh, kiến thức của ta càng là Kim Đan cảnh, ngươi thì làm được gì ta hả?"
"Ngươi cho rằng hắn chỉ vì muốn giúp ngươi thôi sao?"
"Ha ha, hắn cũng chỉ là muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi, hắn đồng ý để tu vi của ta lưu tại Ngưng Quang đồng nghĩa với việc hắn đã phản bội ngươi rồi..."
"Dù sao thì một tên nhu nhược hèn nhát như ngươi thì ai muốn giúp hả?"
"..."
"..."
Trong mắt người ngoài thì Vũ Thanh Ly lúc này chỉ là đang liều mạng gào rống đấu với Tiết Chấp Chính. Mặc dù ý đồ liều mạng của hắn ta rất rõ ràng nhưng mà về mặt tu vi thì hắn ta vẫn kém xa Tiết Chấp Chính. Cứ cho là thuật pháp của hắn ta thần thông tẫn xuất thì cũng chỉ cần Tiết Chấp Chính ra hết đại khí, nhấc tay nhấc chân một cái là có thể hóa cuồng thế của hắn ta thành vô hình, thậm chí là trong vô hình đã có thể ảnh hưởng pháp lực của hắn ta.
Thuật pháp thần thông của Vũ Thanh Ly đã bắt đầu hỗn loạn, cuồng ý tràn đầy nhưng mà lại không có uy lực.
"Trận này tên tiểu đệ tử của Thủ Sơn Tông không phải là quá yếu hay sao?"
"Cũng không biết Phương nhị công tử có ra tay hay không..."
"Hơ, trong chuyện này Thất tộc và Tiết Chấp Chính đã làm đủ tốt rồi. Bọn họ còn có thể làm được gì, chỉ cần Phương nhị công tử tinh ý một chút thì cũng nên hiểu lúc cần dừng thì phải dừng. Dưới đại thế không thể lấy cường ngạnh làm đạo lý được, nếu hắn thực sự muốn đệ tử của Thủ Sơn Tông tự tay giết Tiết Chấp Chính vậy tại sao lại không sắp xếp một cao thủ đánh cho Tiết Chấp Chính nửa sống nửa chết rồi mới giao đến hả?"
Xung quanh ngày càng nhiều lời nghị luận.
Nhiều cặp mắt nhìn sang nhóm Phương nhị công tử bọn họ đã có chút cổ quái.
"Đúng là âm hiểm..."
Vào lúc này Phương Thốn ở giữa không trung khẽ lắc đầu.
Tiết Chấp Chính đang nói chuyện riêng với Vũ Thanh Ly, người khác không thể nghe thấy.
Nhưng bản thân hắn thì có thể.
Bởi vì trong cơ thể của Tiết Chấp Chính đã được hắn gieo xuống Sinh Tử Phù. Với khoảng cách như vậy thì hắn có thể thông qua cổ trùng cảm nhận được khí cơ của Tiết Chấp Chính, thậm chí là sự kích động nhẹ trong thanh tức, tất nhiên là nghe được giọng nói của ông ta.
"Bề ngoài tận tình tận nghĩa, bên trong xảo trá độc ác..."
Phương Thốn không khỏi thở dài: "Làm ác nhân cũng làm ra được cái đạo của riêng mình..."
Vị trưởng lão Tiết Chấp Chính này thật sự đã đem mọi thứ có thể tính toán được đều tính toán đến cực hạn. Bề ngoài thì ông ta để thời gian một nén hương cho Vũ Thanh Ly, nhưng thật ra là vì ông ta biết Vũ Thanh Ly là một kỳ tài tu hành. Nếu đã dám tìm đến bản thân để báo thù vậy thì nhất định đã có chuẩn bị sẵn. Bản thân ông ta mà trực tiếp ra tay thì sợ rằng sẽ mắc mưu nên mới cố tình mượn "nhẫn nhượng" để làm loạn tâm tình của hắn ta và dụ hắn ta ra tay.
Bằng cách này không những có thể thấy được hậu thủ của Vũ Thanh Ly mà còn có thể làm loạn tâm trạng của Vũ Thanh Ly.