Chương 455: Lại thêm một người (2)
Sau khi qua một nén hương thì bề ngoài ông ta càng đường hoàng đại khí, lấy thế áp chế, nhưng lại âm thầm dùng lời nói kích thích nỗi đau của Vũ Thanh Ly, quấy rầy pháp lực của hắn ta, muốn tìm một cơ hội thích hợp nhất để một chiêu trực tiếp giết chết hắn ta.
Đại khái ông ta cũng lo lắng khi Vũ Thanh Ly gặp nạn thì hắn sẽ tự mình ra tay để ngăn cản...
Bây giờ ông ta chỉ muốn tìm một cơ hội độc ác nhất để giết Vũ Thanh Ly, để bản thân hắn có muốn ngăn cản thì cũng không thể ngăn cản được.
Trong lòng đã tính toán đến mức này rồi thì còn nói được gì nữa chứ?
Lợi hại!
...
...
"Ngươi sẽ không làm ta thất vọng đúng không?"
Ngay cả khi nhìn thấy tâm tư âm hiểm của Tiết Chấp Chính, Phương Thốn cũng không có ý định ra tay.
Hắn chỉ lặng lẽ quan sát.
Vũ Thanh Ly là một kỳ tài, khi còn ở thư viện Bạch Sương hắn ta chỉ đứng sau Mạnh Tri Tuyết và chính mình.
Nhưng tại thời điểm đó tài nguyên tu hành của hắn ta kém xa so với Mạnh Tri Tuyết và chính mình. Dù sao thì Mạnh Tri Tuyết cũng là thân truyền của viện chủ, sau lưng còn có một bối cảnh thần bí, tư nguyên không biết là tốt đến bao nhiêu. Nhưng mà Vũ Thanh Ly thì dựa vào thực lực của bản thân hắn ta, từ từ lĩnh ngộ, tu hành, từng bước tu luyện ra một thân bản lĩnh như bây giờ, tiềm lực của hắn ta còn nhiều chỗ còn chưa được khai thác...
Nhưng sau khi gia nhập Thủ Sơn Tông thì chính mình đã truyền cho hắn ta Thần Minh Luyện Thân Pháp, sau đó còn truyền lại tất cả Thần Minh Bí Điển. Còn cho hắn ta rất nhiều tư nguyên tu luyện mà người khác không thể ngờ tới, trong đó không thiếu bảo đan và long thạch. Đây cũng là lý do tu vi của Vũ Thanh Ly tiến bộ ngày càng nhanh. Bây giờ chỉ mới nửa năm thôi mà hắn ta đã mơ hồ chạm tới cánh cửa của Ngưng Quang cảnh, nhanh hơn cả ba người Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi, Mạnh Tri Tuyết rồi.
Nhưng mà Phương Thốn cảm thấy vẫn chưa đủ nhanh!
Hắn muốn dựa vào việc thử thách Vũ Thanh Ly để ấn chứng một suy đoán trong lòng!
...
...
"Câm miệng, câm miệng, ngậm miệng của ngươi lại..."
Dưới ngôn ngữ thần thông và công tâm của Tiết Chấp Chính, Vũ Thanh Ly ngày càng cuồng nộ, pháp lực hung mãnh đến cực điểm. Nhưng trong quá trình vận chuyển lại có đầy sơ hở, chẳng khác nào một tên điên không một chút chương pháp mà tấn công lung tung.
Vì điều kiện tu hành ở thư viện Bạch Sương không được tốt nên pháp lực của hắn ta không mấy tinh thuần.
Mọi người đều biết, muốn tu luyện ra pháp lực tinh thuần nhất một là đọc sách, hai là tự mình thổ nạp, ba là bàng nhân độ hóa, bốn là phục đan. Luyện khí sĩ thế gian đều cho rằng pháp lực có bốn cung bậc này, hơn nữa không thể thay đổi. Mà khi Vũ Thanh Ly còn ở thư viện Bạch Sương thì một thân pháp lực đều là tự mình tu luyện ra, sau khi gia nhập Thủ Sơn Tông vì báo thù nên mới sử dụng bảo đan...
Tại thời điểm này độ tinh thuần pháp lực của hắn ta nằm giữa cấp ba và cấp hai.
Nhưng hiện tại vì tâm trạng rối loạn mà bỏ qua chương pháp, sắp rơi xuống cấp bốn rồi...
Mục tiêu của Tiết Chấp Chính ngày càng gần...
"Ài, cái tên tiểu bối này ta đã khổ lời khuyên nhủ mà ngươi vẫn chấp mê bất tỉnh..."
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Vũ Thanh Ly ông ta đột nhiên lắc đầu thở dài. Lúc này mọi người xung quanh mới hiểu ra vì sao Vũ Thanh Ly lại la làng câm miệng, cũng khó trách Tiết Chấp Chính đã dần chiếm thế thượng phong nhưng vẫn do dự không động tay. Thì ra là cho tới tận bây giờ ông ta vẫn còn đang âm thầm khuyên nhủ, xem ra ông ta thật sự không muốn cùng Vũ Thanh Ly đánh đến nỗi một mất một còn, nhưng mà thiếu niên Vũ Thanh Ly này lại quá cố chấp...
"Nếu đã như vậy..."
Tiết Chấp Chính thở dài rồi trở tay đẩy ra một chưởng.
Một chưởng này giống một cử chỉ bất đắc dĩ, càng giống như không có sát ý, chỉ là đẩy Vũ Thanh Ly ra mà thôi.
Nhưng pháp lực bên trong một chưởng này lại ngấm ngầm chứa một cỗ sức mạnh trả đòn vô cùng cường đại. Thực ra là kéo Vũ Thanh Ly đến trước mặt và hung hăng nhả ra hết pháp lực, thực tế đây là một chiêu pháp cực kỳ độc ác.
"Phụt..."
Vũ Thanh Ly bị một chưởng này hung hăng đánh trúng bay thẳng ra ngoài rồi ngã xuống đất, một ngụm máu phun ra.
Tiết Chấp Chính một bộ mặt đầy bất đắc dĩ, thấp giọng thở dài: "Ngươi đừng tiếp tục nữa, ta thật sự không muốn làm ngươi bị thương..."
Trong khi nói ông ta âm thầm nhìn về phía tỷ tỷ của Vũ Thanh Ly.
Ông ta biết rằng sau khi nhìn thấy ánh mắt này thì Vũ Thanh Ly nhất định sẽ lao vào ông ta như một tên điên.
"Ngươi… ngươi không được phép nhìn tỷ ấy!"
Quả nhiên Vũ Thanh Ly hét lên một cách điên cuồng rồi nhảy lên một lần nữa.
Đám luyện khí sĩ xung quanh nhìn hắn ta không biết chết là gì, tất cả đều âm thầm lắc đầu.
Còn Tiết Chấp Chính thì lạnh lùng nhìn về vị trí của Phương Thốn, chắc chắn rằng hắn không kịp tương cứu, một tia sát cơ lướt qua mắt ông ta.
Pháp lực đã âm thầm chuyển động...
...
...
"Vũ sư đệ..."
Đúng lúc này Phương Thốn chợt ở giữa không trung nhẹ gọi một tiếng.
Vào lúc này không ai có thể ngăn cản được Vũ Thanh Ly, nhưng mà lời của Phương Thốn thì Vũ Thanh Ly lại nghe.
Một khuôn mặt đầy thống khổ ngẩng lên, trong thống khổ lại mang theo sự mơ màng nhìn Phương Thốn.
"Khi còn nhỏ ngươi đã từng bị người này đe dọa, ông ta bắt một tiểu hài chỉ có bảy tuổi là ngươi phải quỳ xuống, lại dùng thân phận thúc phụ cưỡng chiếm tỷ tỷ của ngươi. Ngươi thống khổ và hối hận, hối hận cho đến tận hôm nay, ngươi luôn cho rằng đây là lỗi của ngươi. Nhưng mà ngươi đừng quên, lần này ngươi không phải là báo thù mà là đang chứng minh cho tỷ tỷ của ngươi thấy ngươi đã trưởng thành, để nàng có thể yên tâm..."
"Bây giờ ngươi chỉ cần nghĩ trong quá khứ ngươi như thế nào rồi làm thế nào để có thể chứng minh cho nàng thấy ngươi của bây giờ."
m thanh của Phương Thốn nhẹ nhàng từ giữa không trung truyền xuống: "Quá khứ không thể thay đổi nhưng tương lai thì có thể!"
Khi nói điều này Phương Thốn đã nghĩ: Hết cách rồi, để chữa khỏi tâm bệnh của ngươi thì phải đưa lên một chén canh gà...