Chương 456: Lại thêm một người (3)
"Quá khứ không thể thay đổi, tương lai có thể..."
"Để tỷ tỷ an tâm..."
Thân hình của Vũ Thanh Ly chợt đơ ra, đột nhiên quay đầu nhìn về phía của tỷ tỷ cách đó không xa.
Hắn ta nhìn thấy dưới đáy mắt tiều tụy của tỷ tỷ đều là sự ưu tư lo lắng cho hắn ta, tâm hắn ta chợt run lên.
"Phương nhị công tử nói đúng..."
Vũ Thanh Ly chậm rãi thu lại động tác của mình và cúi đầu xuống.
Dưới trận chiến khốc liệt này hắn ta từ từ thu lại pháp lực của mình, như thể đang cố kìm nén lửa giận trong lòng.
"Ngươi..."
Tiết Chấp Chính đột nhiên gấp gáp, ông ta muốn xông lên ra đòn.
Nhưng vừa rồi ông ta đã bày ra cho mọi người thấy nhân cách tốt đẹp của mình, vì vậy lúc này ông ta không thể ra tay được.
Trên mặt còn phải bày ra một bộ dạng cảm khái và không nhẫn tâm...
"Khi nãy ngươi cứ mắng ta, mắng ta khi còn nhỏ nhát gan, không có cốt khí, cười nhạo ta quỳ gối trước mặt ngươi cầu xin ngươi đừng giết ta nực cười như thế nào. Ta thực sự rất tức giận, tâm trạng cũng bị ngươi ảnh hưởng. Nhưng mà Phương nhị công tử nói đúng, quá khứ không thể thay đổi, ta của khi đó đúng thật là không có cốt khí, chính là nhút nhát đến mức nực cười. Nhưng mà thứ ta muốn chứng minh chính là hiện tại..."
"Ta không còn như vậy nữa!"
Vũ Thanh Ly trầm giọng nói sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía Tiết Chấp Chính.
Cơn giận của hắn ta bắt đầu dịu đi, nhưng pháp lực của hắn ta lúc này lại dần dần bộc phát và trở nên thuần khiết.
Vốn là pháp lực của cấp bốn nhưng lúc này càng ngày càng ngưng luyện, thậm chí muốn ngưng luyện vượt qua cả cảnh giới.
Sau khi vượt qua cảnh giới này đã bắt đầu có thần ý, từ đó mà lớn mạnh lên.
...
...
"Muốn phá cảnh rồi sao?"
Xung quanh bắt đầu trở nên im ắng vô thanh, chỉ có sự kinh ngạc.
Và trong vô số ánh mắt kinh ngạc này, giọng nói của tông chủ Lạc Thủy Tông là lớn nhất: "Lại thêm một người nữa sao?"
Toàn bộ giới tu hành của quận Thanh Giang đều từng nghe nói lúc ở Lạc Thủy Tông, Phương nhị công tử đã dùng một lời làm cho người ta khai ngộ, việc chỉ bảo làm cho người ta phá Ngưng Quang cảnh đã truyền ra ngoài, việc này còn truyền kỳ hơn cả việc hắn để lại chữ trên vách đá ở Lạc Thủy Tông, bẻ cành hoa làm kiếm ở Vân Hoan Tông, dùng ba thức thần thông đánh bại Ngưng Quang ở Linh Vụ Tông, nhưng bởi vì chuyện đó vô cùng truyền kỳ nên mọi người đều không tin lắm, dù sao Phương nhị công tử cũng chỉ là Trúc Cơ, hắn có thể đánh bại được Ngưng Quang thì người ta còn miễn cưỡng hiểu được, nhưng mà chỉ bảo làm cho người ta phá cảnh ở cảnh giới mà mình chưa đạt đến thì thực sự là…
Mà ngay lúc này những sự nghi ngờ đó đã hóa thành ánh mắt ngạc nhiên.
Hàng nghìn lời nói giờ chỉ hợp thành đúng một câu:
Cái quái gì thế!
…
“Tiết Chấp Chính, hôm nay ta đến tìm ngươi là để báo thù…”
Mà lúc này Vũ Thanh Ly đã chậm rãi bước đến, khí cơ xung quanh người hắn đang gào rít, lượn quanh người như rồng múa, vốn dĩ còn đang thô ráp xấu xí, nhưng ngay lúc này lại sinh ra một cảnh giới chí cực huyền diệu, giống như là một đóa hoa nở trong sa mạc, một luồng ánh sáng hiện lên trong bóng tối, mặc dù biến đổi rất nhỏ bé nhưng đã làm thay đổi toàn bộ ý niệm của thiên địa.
“Soạt!”
Đột nhiên hắn ta bước ra một bước, giơ tay lên tạo thành thế Thần Minh Đại Ngục Ấn.
Pháp lực xung quanh lập tức biến hóa, cứ giống như là một pháp bảo có thể biến một phương trở thành địa ngục, hung hăng mà đánh một chưởng về phía trước.
“Tên khốn này, làm sao mà có thể…”
Tiết Chấp Chính thấy rõ cảnh tượng này, ánh mắt đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, thầm hét lớn trong thâm tâm.
Vừa nãy Vũ Thanh Ly nói trước mặt mọi người những lời mà ông ta nói với mình, đã làm cho ông ta vô cùng ngạc nhiên, trong nhận thức của ông ta, Vũ Thanh Ly là một người sĩ diện như vậy, sao lại nói hết bí mật nhục nhã của mình ra, làm sao có thể nói ra chuyện lúc nhỏ hắn không hề có chút chí khí gì mà quỳ xuống trước mặt mình, khốn khổ mà cầu xin, thậm chí là tận mắt nhìn mình cưỡng bức chị của hắn ta cơ chứ?
Nhưng mà hắn ta lại có thể nói ra thật, hơn nữa còn rất thản nhiên mà nói ra.
Có rất nhiều người nghe thấy lời hắn ta đã lập tức thay đổi nhận thức về hắn ta.
Trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, nhưng chỉ đành thi triển pháp lực mà đánh về phía Vũ Thanh Ly.
Cho dù là hắn ta sắp phá cảnh, nhưng mà tu vi của mình lại cao hơn hắn nhiều như vậy, thế thì cũng có thể…
Vừa thoáng suy nghĩ đến đó, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, ông ta cảm nhận được pháp lực của Vũ Thanh Ly còn hùng hồn hơn cả mình nghĩ nên vô cùng kinh ngạc, ông ta liên tục lùi về phía sau, trong lúc di chuyển thì đã phóng ra mấy tia hàn khí vô cùng âm hiểm về phía người Vũ Thanh Ly. Pháp môn âm hiểm, độc ác như thế này đã khác hoàn toàn với biểu hiện vừa nãy ông ta thể hiện trước mắt mọi người.
Nhưng mà Vũ Thanh Ly lại không hề tránh né, các dấu ấn đang xoay quanh người đã phá tan mấy tia hàn khí kia rồi trấn áp nó lại.
Sắc mặt Tiết Chấp Chính thay đổi lớn: “Làm sao có thể?”
…
“Quả nhiên Vũ Thanh Ly chính là Vũ Thanh Ly…”
Mà Phương Thốn nhìn thấy biến hóa trên người Vũ Thanh Ly thì trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Không biết xung quanh có bao nhiêu ánh mắt kỳ dị nhìn đến, mà hắn chỉ vội vã tổng kết lần lĩnh hội này.
Mình vẫn luôn biết là khúc mắc của Vũ Thanh Ly nằm ở đâu, vấn đề là cái gì…
Lúc đầu Tiết Chấp Chính cưỡng ép chị của hắn ta, Vũ Thanh Ly phải quỳ xuống trước mặt lão mà cầu xin, không dám phản khác lại, theo lý mà nói lúc đó Vũ Thanh Ly chỉ mới bảy tuổi, đây là một chuyện mà mọi người đều có thể thông cảm được, cũng cảm thấy đây là một chuyện không hề đáng trách, nhưng mà Vũ Thanh Ly lại luôn tạc trong tim, giống như đã biến thanh tâm ma của hắn, vẫn luôn dày vò hắn, làm cho hắn ta không thể trốn thoát khỏi, thậm chí cứ giống như đã thấm vào xương tủy…
Người bên cạnh khuyên hắn ta, nói cho hắn đó là chuyện bình thường.