Chương 459: Thỉnh giáo học vấn (2)
Vũ Thanh Ly tế bái chị mình xong thì nhẹ nhàng bế chị mình lên sau đó đi về phía rừng cây, thân là luyện khí sĩ, ai nấy đều có thể cảm giác được tỷ tỷ của hắn ta đã qua đời, cũng biết là hắn đi vào rừng cây để làm gì, chắc chắn là đi làm một chiếc quan tài.
Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi qua đó giúp đỡ, Mạnh Tri Tuyết cũng đi theo sau.
Còn Phương Thốn thì đứng trên sườn núi, đứng từ xa nhìn về phía bọn họ.
“Phương nhị công tử chọn người để khai ngộ, đúng là tuyệt kỹ.”
Một âm thanh khẽ vang lên sau lưng, đó chính là Thần Mục công tử Lục Tiêu đang đi đến.
Lúc hắn ta nói lời này, giọng nói lộ ra vẻ thành khẩn.
Đương nhiên Phương Thốn biết hắn ta muốn nói cái gì, trước đây lúc ở Lạc Thủy Tông, hắn dùng một câu nói mà khai đạo cho một vị đệ tử đột phá Ngưng Quang cũng là một chuyện kỳ lạ, mà giờ đây lại khai ngộ một vị ngay trước mặt mọi người, đã đủ để làm cho người người ngưỡng mộ.
Cho dù là người được gọi là Thần Mục công tử Lục Tiêu này cũng vậy, lúc này cũng muốn nói ra một tiếng ngưỡng mộ từ trong đáy lòng.
“Ta cũng chỉ là học vẹt mà thôi, không tính là bản lĩnh gì.”
Lần này Phương Thốn không vừa mở miệng đã đả kích Lục Tiêu nữa, có lẽ là việc đau buồn của Vũ Thanh Ly cũng ảnh hưởng đến hắn.
Hắn nói là học vẹt, đương nhiên là bởi vì những lời nói đó đều được học từ kiếp trước.
Mà nghe lọt vào trong tai Lục Tiêu, lại thành hắn nói là tiên sư Phương Xích, hắn ta hơi trầm ngâm mà nói: “Tông chủ của các tông môn và nhiều người khác hay so sánh ta với tiên sư Phương Xích, không lâu sau Lục Tiêu cũng từng cho rằng mình có thiên tư và thông minh, sẽ không thua kém người ta. Nhưng xem ra giờ đây khi nhìn thấy Phương nhị công tử, ta mới hiểu được hóa ra mình còn cách rất xa so với tiên sư…”
Phương Thốn quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, phát hiện lúc này hắn ta đang rất cảm khái, lời nói cũng vô cùng nghiêm túc.
Hơn nữa còn có thể cảm nhận được hình như hắn ta có điều gì đó muốn hỏi.
Vì vậy hắn quyết định hỏi trước, vô cùng thản nhiên mà nhìn về vị Thần Mục công tử, cười nói: “Lục tiểu hữu, ta nghe người ta nói, ngươi đọc hiểu được kinh nghĩa thiên hạ, thuật pháp thế gian, thậm chí là đã từng được các đạo môn xem trọng, chỉ trong ba ngày mà đọc xong kho kinh sao?”
Thần Mục công tử cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thản nhiên mà đáp lễ: “Đúng vậy!”
“Nếu đã như vậy thì ta có vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi!”
Phương Thốn lấy một tập giấy chi chít chữ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt Thần Mục công tử, cười nói: “Lần này ta đi ra đây là muốn đi đến ngũ tông, đọc kinh nghĩa, nhưng sau khi đọc thì có chút vấn đề khó hiểu, ngươi có thể giúp ta được không?”
“Chuyện này…”
Thần Mục công tử Lục Tiêu cảm thấy kinh ngạc, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn rồi nhận lấy xấp giấy.
Sau đó rất lễ độ mà mở ra rồi nhìn thoáng qua một lượt, tập trung một hồi lâu thì biểu cảm giãn ra một chút, không có hỏi hắn những vấn đề khác mà chỉ nói: “Trước mặt Phương nhị công tử, không dám nhận hai chữ thỉnh giáo, đáp án của vấn đề này thì lúc sau ta sẽ sai người đưa đến.”
Phương Thốn gật đầu, cũng nghiêm túc mà nói với hắn ta: “Sau này ngươi có thể hỏi ta một vấn đề.”
Thần Mục công tử Lục Tiêu khẽ kinh ngạc, cười nói: “Hóa ra Phương nhị công tử đã nhìn ra được ta có vấn đề muốn thỉnh giáo!”
“Đinh là Đinh, Mão là Mão, thỉnh giáo về học vấn thì không mất mặt, cũng không nên chậm trễ.”
Phương Thốn cười mà trả lời hắn ta.
“Nếu luyện khí sĩ trên thế gian này đều hiểu lý lẽ như Phương nhị công tử, có lẽ vấn đề sẽ trở nên ít đi rất nhiều!”
Lục Tiêu thấp giọng cười khổ một tiếng, sắc mặt như có chút trầm xuống.
Mà Phương Thốn nghe xong cũng không phản ứng lại, chỉ cười nói: “Có lẽ là ngươi không buông bỏ được?”
“Ai có thể buông bỏ được?”
Lục Tiên nói: “Như vị Tiết Ngũ tiên sinh kia, đã già như vậy rồi, làm sao lại không biết là không thể bảo vệ vị Tiết Chấp Chính trưởng lão kia, nhưng mà rõ ràng ông ta biết là không thể bảo vệ được nhưng vẫn nói ra những lời đó, thể hiện những thái độ như vậy, đó là bởi vì ông ta là người nhà họ Tiết nên không thể không bảo vệ!”
Phương Thốn gật đầu cười nói: “Vậy thì đáng đời ông ta đen đủi rồi…”
Lục Tiên hơi do dự mà nói: “Chuyện giữa Phương nhị công tử và thất tộc…”
“Không cần phải nói!”
Phương Thốn trực tiếp cắt đứt lời hắn ta, nói: “Từ trước đến nay ta không có chuyện gì với thất tộc cả!”
Lục Tiêu cũng lập tức hiểu ra là mình nhiều lời rồi.
Giữa hắn ta và Phương Thốn cũng chỉ có thể thảo luận một chút về vấn đề học vấn, cho dù ngươi nói thêm chuyện gì thì đó cũng là dư thừa.
“Không tốt rồi, không tốt rồi…”
Hiểu ra được những điều này, hai người đều không nói thêm gì nữa, chỉ đứng ở phía xa mà nhìn đám người Vũ Thanh Ly đang chặt cây, đóng thành quan tài.
Ngay đúng lúc bầu không khí đang có chút nặng nề, Thần Mục công tử Lục Tiêu không biết giờ có nên cáo từ không thì đột nhiên bên phía Linh Vụ Tông có rất nhiều tiếng kêu truyền đến, trong nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí yên lặng, vô số ánh mắt vội vàng nhìn sang phía họ.
Đó là một nô bộc của nhà họ Tiết, lúc này hắn ta cứ như vội vàng mà chạy ra khỏi Linh Vụ Tông, chạy đến trước mặt của đám luyện khí sĩ, biểu cảm cứ như là nhìn thấy quỷ, hoảng sợ mà hét lớn: “Tiết… Tiết Ngũ tiên sinh vừa bị người ta giết rồi!”
“Ầm!”
Toàn bộ luyện khí sĩ có mặt ở đó đều ngây ngẩn.
…
Một hồi lâu sau toàn bộ luyện khí sĩ đều nhao nhao chạy vào trong khách điện của Tiết Ngũ tiên sinh, sau đó liền thấy một cảnh tượng vô cùng thê thảm, vị Tiết Ngũ tiên sinh kia vẫn duy trì tư thế ngồi uống trà, thậm chí trong tay còn nâng một chén trà, nhưng mà đầu của ông ta không còn ở trên cổ nữa, mà là đặt trên bàn trà một cách đường đường chính chính, nó vô cùng kinh khủng lại đầy u ám mà nhìn về phía trước.
Bên cạnh đầu còn có một thẻ trúc ghi trảm đầu lệnh.
Không trung bên cạnh lại lờ mờ có một bóng dấu ngọc tỷ đang phiêu dạt giữa không trung.
Lại là Quỷ Quan!