Chương 458: Thỉnh giáo học vấn
Ông ta cứ như là bị vây trong ảo cảnh, mở to hai mắt mà nhìn ma thần kia, nhìn thấy Vũ Thanh Ly đang đi lại gần mình, đột nhiên ông ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cơ thể run lẩy bẩy, pháp lực của ông ta vì tinh thần hỗn loạn nên cũng cứ như là thủy triều, nhanh chóng hạ xuống, khó mà tạo thành hình lại lần nữa…
Vũ Thanh Ly đi đến trước mắt ông ta, nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Đừng… Ngươi đừng nhìn ta… Ngươi tránh ra… Ngươi tránh xa ta ra một chút…”
Tiết Chấp Chính trưởng lão vô cùng kinh hãi, lắp bắp hét lên.
“Trước đây ta thực sự rất sợ ngươi, ta quỳ xuống trước ngươi, cầu xin ngươi, không hề có chút khí phách nào…”
Mà Vũ Thanh Ly lại không hề có chút biểu cảm nào mà gằn giọng hỏi: “Vậy bây giờ, hai ta thì ai sợ ai đây?”
“Xin ngươi tha cho ta… ta sai rồi, đừng giết ta…”
Dường như Tiết Chấp Chính cũng muốn nói ra mấy lời có khí phách chút, nhưng mà vừa mở miệng ra lại vô thức mà nói ra mấy lời cầu xin kia.
Vũ Thanh Ly lại khẽ nhắm mặt lại, sau đó đột nhiên mở ra.
Hai cặp mắt của hắn ta màu đỏ tươi, giống như là ẩn hiện ma ý, sau đó hắn ta bước từng bước tiến về phía trước, giơ tay phóng một tia kiếm quang qua, nghiến chặt răng, hung hăng mà chém “soạt” một tiếng, một cánh tay của Tiết Chấp Chính bay lên giữa không trung, mà hắn ta lại không hề dừng lại, ngay lập tức chém thêm một nhát xuống. Chỉ nghe thấy âm thanh “soạt” liên tục vang lên, đôi tay, đôi chân của Tiết Chấp Chính đều đã bay ra.
“Bộp!”
Vũ Thanh Ly điên cuồng mà xé nát người Tiết Chấp Chính, sau đó vung một kiếm lên chém nát đôi mắt của ông ta.
Tiếp sau nữa, lưỡi kiếm chợt lóe lên, đầu lưỡi của ông ta cũng đã bị cắt đứt.
Lúc làm những điều này, hắn vẫn đang cười một cách điên cuồng, đưa hai tay lên thành hai chưởng rồi hét to: “Đến đây nào!”
Chỗ Linh Vụ Tông có một vật gì đó màu đen, người nào đã dùng pháp lực đẩy nó đi.
Đó là một chiếc đỉnh lớn!
Vũ Thanh Ly túm tóc Tiết Chấp Chính rồi vứt ông ta vào trong chiếc đỉnh kia.
Một chiếc đỉnh lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong đỉnh đó chính là Tiết Chấp Chính trưởng lão bị cắt tứ chi, chém mù hai mắt, thậm chí cả đầu lưỡi của ông ta cũng bị cắt đứt, chỉ còn lại hai tai để nghe, vì vậy nên ông ta chỉ nghe thấy những tiếng kêu sợ hãi, tiếng hét lớn phát ra từ xung quanh, không biết là có bao nhiêu người bị cảnh tượng này dọa cho đứng bật dậy, cho dù là đám luyện khí sĩ thì cũng rất hiếm thấy hành vi tàn nhẫn như thế này.
Đường đường là một luyện khí sĩ Kim Đan, làm sao lại phải đến bước đường này?
Nhưng mà Vũ Thanh Ly, người làm ra toàn bộ chuyện này thì mặt không có chút biểu cảm nào hết, nhấc chiếc đỉnh lớn kia lên, bước từng bước đi đến trước mặt tỷ tỷ mình, vứt ông ta xuống mặt đất, sau đó chậm rãi quỳ xuống, dập đầu ba cái với tỷ tỷ mình.
Lúc đầu cũng là vì người này mà Vũ Thanh Ly đã hối hận suốt mười mấy năm, tỷ tỷ hắn cũng phải chịu khổ ròng rã mười mấy năm.
Ngày hôm nay, Vũ Thanh Ly muốn mượn người này để chứng minh mình đã trưởng thành rồi, phải đưa ông ta đến dập đầu tạ lỗi với tỷ của mình.
Tỷ tỷ của Vũ Thanh Ly dùng chút thời gian cuối cùng mà cố gắng mở đôi mắt ra.
Nàng ta không nhìn vào chiếc đỉnh lớn kia mà chỉ nhìn về phía Vũ Thanh Ly đang quỳ trước mặt mình, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt.
Không biết bao nhiêu luyện khí sĩ xung quanh đã giật mình mà đứng dậy, giống như là đang đưa tiễn tỷ tỷ của Vũ Thanh Ly.
Thân là những luyện khí sĩ mạnh nhất, có địa vị nhất ở Thanh Giang, ngày hôm nay, họ đã được chứng kiến một mặt khác của người tiểu đệ tử tàn nhẫn của Thủ Sơn Tông này, có thể tưởng tượng được từ ngày đó trở đi, vị đệ tử chân truyền của Thủ Sơn Tông này sẽ vang danh khắp chốn.
…
“Công đức… tóc trắng…”
Mà Phương Thốn đứng ở phía xa quan sát mọi chuyện, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn có thể cảm nhận được mình đã mọc rất nhiều tóc bạc, nhưng cũng có một phần công đức ghi vào trong sổ sách, mặc dù không nhiều, chỉ có tám nghìn nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy được có chút xúc động. Nếu so sánh với việc mình mọc tóc bạc thì chút công đức này hơi ít, nhưng xem xét đến cảm xúc trong lòng mình thì hắn cũng không cảm thấy hối hận, trái lại còn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ít nhất thì trong lòng cảm thấy thoải mái.
Mà bên này, khi hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi nhìn thấy cảnh tượng Vũ Thanh Ly tế bái tỷ tỷ của mình thì cảm thấy rất xúc động.
Sắc mặt hai người đều có chút trầm ngâm, khí cơ trên người cũng đang lặng lẽ thay đổi.
“Vấn đề lớn như vậy, nhưng hóa ra đáp án lại đơn giản như thế này.”
…
“Phương nhị công tử, chuyện ta đồng ý với ngươi, ta đã làm xong rồi.”
Ở phía xa, tông chủ Linh Vụ Tông hành lễ với Phương Thốn, ông ta không nói gì nhưng Phương Thốn có thể hiểu rõ được ý của ông ta.
Vì thế mọi người đều đứng như vậy.
Cho dù là Linh Vụ Tông, Lạc Thủy Tông, Vân Hoan Tông hay là luyện khí sĩ thất tộc, Cửu Tiên Tông, đoàn người của quận phủ, chẳng ai muốn tiếp tục ở lại chỗ này, chuyện cuả Tiết trưởng lão của Linh Vụ Tông đã có kết luận rồi, đến cảnh tượng cuối cùng khi đệ đệ tế lễ tỷ tỷ kia cũng làm cho không ai muốn quấy rầy, ngay cả chưởng lệnh quận phủ và các thần tướng cũng tùy ý để cho Tiết trưởng lão ở lại trong chiếc đỉnh kia.
Ông ta sống hay là chết đã không còn là việc mà người khác quan tâm nữa rồi.
Khi còn sống vị Tiết Chấp Chính trưởng lão này cũng coi như là một nhân vật rất lớn.
Từ một nha dịch nho nhỏ của Tập Yêu Tư, từng bước từng bước tích công đức, cố gắng leo lên làm đến chức chưởng lệnh, lại thông qua quan hệ của nhà họ Tiết mà được tiến cử vào làm trưởng lão ở Linh Vụ Tông, cho dù là việc nào đi nữa thì ông ta cũng dốc lòng thực hiện làm cho người ta khâm phục, nhưng mà cho dù ông ta có cẩn thận hay âm hiểm thế nào đi nữa, thì cuối cùng cũng dẫn đến một luật nhân quả, thiếu nợ thì phải trả nợ.
Thiếu nợ ắt sẽ có người đòi nợ, đó là chuyện đạo lý thường tình.