Chương 478: Cực kỳ đơn giản
Phương Thốn chậm rãi nói xong nhìn về phía Nguyệt Hàn Trang: “Ngươi có thể nói!”
“Nói hay lắm!”
Nguyệt Hàn Trang nhẹ giọng nói: “Linh Tỉnh là sự an bài ấu trĩ nhất của tiên điện Đại Hạ!”
Mạnh Tri Tuyết nghe vậy thì sững sờ, nàng không thể tưởng tượng được có người lại kết hợp giữa hai từ tiên điện Đại Hạ cùng ấu trĩ.
“Linh Tỉnh bắt nguồn từ long mạch, xét đến cùng thì nó là hồn bảo!”
Nguyệt Hàn Trang thở dài nói: “Hồn bảo này vốn dĩ là tiên điện Đại Hạ đoạt từ trong tay Nam Cương Vu tộc ta rồi tinh luyện ra, trước khi Vu tộc diệt vong, bảo vật này chính là đạo cụ nghi lễ của tộc nhân chúng ta được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, dùng nó tế bái sẽ phát ra uy năng bảo hộ tộc của ta, khi tế bái phải cực kỳ thành tâm, nó sẽ tỏa ra uy lực mạnh hơn…”
“Quả nhiên…”
Nghe những lời này, Phương Thốn chợt cảm thấy áp lực.
Hắn biết, hắn đã đoán đúng rồi.
“Cho nên, biện pháp để cứu trị Linh Tỉnh lần này cũng rất đơn giản…”
Nguyệt Hàn Trang tiếp tục nói, giọng nói nhẹ nhàng, dường như có thể nghe thấy một sự giễu cợt trong đó: “Chỉ cần thống trị thổ địa, bá tánh an cư, nhân gian thanh minh, nước trong Linh Tỉnh sẽ từ từ tăng vọt trở lại, ngược lại, nếu nhân gian không được thái bình, bá tánh oán than dậy đất, Linh Tỉnh sẽ khô kiệt, yêu quỷ sinh sôi… Ha hả, Luyện Khí sĩ bắt được long mạch và dưỡng chúng ở nhân gian, sự tồn tại của long mạch và bá tánh có một mối liên hệ mật thiết với nhau. Sự giao thoa giữa tinh hoa và năng lượng là thứ tốt nhất để tẩm bổ long mạch không phải sao?”
“Cái gì?”
Mạnh Tri Tuyết nghe mà choáng váng: “Đơn giản như vậy?”
Phương Thốn nghe xong đáp án nhịn được cười bất lực: “Hoang đường như vậy?”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bọn họ cùng nghĩ đến một sự kiện trong quá khứ.
Lúc trước, thư viện Bạch Sương ở thành Liễu Hồ, lúc ngũ tông Thanh Giang đến chọn lựa đệ tử thích hợp, có một Cát trưởng lão của Cửu Tiên Tông từng khen nghĩa cử của viện chủ thư viện cùng thành thủ, rồi sau đó nói đến vận mệnh quốc gia, nói: “Muôn vạn an cư, áo cơm vô ưu, được dạy dỗ để nuôi dưỡng tâm hồn ngày càng lớn mạnh, tẩm bổ long mạch, long mạch lớn mạnh, con dân Đại Hạ sẽ cường tráng, tiên thiên chi khí sẽ càng dư thừa, bồi dưỡng từ thế hệ này sang thế hệ khác, thiên tư càng lúc càng tốt, bồi dưỡng thiên tài sẽ càng ngày càng nhiều…”
“Bá tánh ích an, quốc cơ càng hậu, quốc cơ càng hậu, Đại Hạ hưng thịnh, Đại Hạ hưng thịnh, bá tánh ích an…”
“…”
Lúc ấy, hầu hết các học sinh bao gồm cả Phương Thốn chỉ coi đó là những lời nói suông, nghe nó một cách tùy tiện.
Nhưng ai ngờ lại có một ngày như thế này?
Long mạch dưỡng bá tánh, bá tánh dưỡng long mạch, đạo lý đơn giản vậy sao?
Nhưng làm sao một sự thật đơn giản như vậy lại có thể trở thành hiện thực?
Trong lòng Phương Thốn nhất thời không biết nên cười hay nên chửi ầm lên, không ngờ hắn lại hiểu ra vấn đề: “Năm đó, Tiên Đế Đại Hạ đoạt lấy Linh Tỉnh, phục hưng long mạch, đây thực sự là một chiêu thức kinh thiên động địa, không còn biện pháp nào ổn thỏa hơn, long mạch dưỡng bá tánh, bá tánh lại dưỡng long mạch theo một vòng tuần hoàn, một biện pháp đơn giản như vậy thì tại sao lại còn lo lắng việc không hưng thịnh và là một quốc gia hoang dã?”
“Thật không may, một chu kỳ đơn giản như vậy lại có một khoảng cách!”
“Đó là con người!”
“Nếu muốn mượn lực từ long mạch thì quốc gia, bá tánh phải có một vận mệnh lớn mạnh, nhưng trong đó lại có một số người, bọn họ có lòng tham không đáy, cướp mất long khí trung gian, khiến cho long khí không thể rơi vào trên người bá tánh, khiến bá tánh càng thêm cằn cỗi, tiếng oán than dậy đất, long mạch càng thêm suy yếu, Linh Tỉnh là đại biểu cho long mạch càng ngày càng suy kiệt, trên bờ vực sụp đổ, bọn họ lại nghĩ cách lấy sinh cơ khí vận từ bá tánh rót vào Linh Tỉnh, tạm thời cứu vớt được tới đâu hay tới đó, rồi tạo thành một vòng luẩn quẩn tội ác…”
“Muốn đạt được chu kỳ này, chỉ cần những người đó không nổi lòng tham…”
“Nhưng thật ra, đừng nói là không để bọn họ tham lam, càng không có cách nào giảm bớt tham sân si trong lòng người…”
“Chẳng lẽ Phạm lão tiên sinh không hiểu vấn đề này?”
“Thậm chí, Phạm lão tiên sinh vẫn là một vị 《 Thư kinh 》 đại gia, trước đây, những đạo lý mà Cát trưởng lão giảng vốn dĩ là do lão tiên sinh thuyết minh kinh nghĩa, chính ông ta cũng hiểu là không thay đổi được gì!”
“Vấn đề như vậy, ai giải quyết được?”
“…”
Phương Thốn nâng cốc trà lên uống một hơi cạn sạch, đầu óc như muốn nứt ra.
Nguyệt Hàn Trang như đoán được Phương Thốn sẽ có phản ứng như vậy, giống như rất nhiều Luyện Khí sĩ của đại hạ mà nàng gặp, lần đầu tiên họ nghe nàng nói những điều này cũng có phản ứng như vậy, vì vậy nàng chỉ yên lặng ngồi đối diện án kỷ, bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.
Còn Mạnh Tri Tuyết thì nắm chặt những ngón tay mảnh khảnh của mình như thể nàng đang rất tức giận, nhưng không biết phát tiết như thế nào.
Cả hai người họ ngồi trước án kỷ rất lâu.
Cuối cùng, Phương Thốn thở dài, đứng dậy nói: “Ngược lại, Lục Tiêu nói đúng rồi!”
Mạnh Tri Tuyết quay đầu nhìn về phía hắn, tựa như có rất nhiều điều muốn nói nhưng thật lâu sau mới thốt nên lời: “Hắn nói không đúng…”
Lúc này, nàng nghĩ vấn đề rất đơn giản, bởi vì câu trả lời mà họ nghe được cũng rất đơn giản, nếu chữa khỏi cho Linh Tỉnh dễ dàng như vậy thì tại sao lại làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp? Nếu có ai đó nghiêm trị thất tộc, làm sáng tỏ mọi thứ, khiến cho oán niệm bá tánh Thanh Giang biến mất thì long mạch ở Linh Tỉnh sẽ dồi dào, phát triển lớn mạnh, Luyện Khí sĩ lục tông cũng sẽ vui mừng vì điều đó?
Linh Tỉnh dư thừa, Thanh Giang lớn mạnh, thân là quận thủ như Phạm lão tiên sinh ắt hẳn sẽ rất vui mừng?
Nếu mọi người đều vui mừng thì tại sao lại không thực hiện?
Tuy nhiên, nàng cũng không phải là một kẻ ngốc, sau khi nghĩ kỹ lại, nàng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, càng thêm tuyệt vọng.
Còn Phương Thốn thì lẳng lặng ngồi một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy.
Hắn thở dài một tiếng, xoay người đi về phía thiên điện, nhỏ giọng nói: “Ngươi chuyển lời với Phạm lão tiên sinh, ta sẽ giúp hắn!”
…
…