Chương 479: Không quen nhìn
“Phương nhị công tử muốn xuống núi?”
Ngày hôm sau, lúc Phạm lão tiên sinh vừa chạy tới Linh Vụ Tông thì ông nhận được tin tức chấn động này.
Hiện giờ, tin tức này đúng là làm chấn động đến Phạm lão tiên sinh, vì ông ta muốn thu phục Quỷ Quan, phối hợp toàn lực giữa các gia tộc và môn phái, nhưng đột nhiên Phương nhị công tử nói đi là đi, chuyện này dấy lên rất nhiều nghi hoặc trong lòng ông ta. Từ lúc Phương nhị công tử đi vào Linh Vụ Tông đến nay cũng đã gần một tháng, lúc đầu là tiếp đón Luyện Khí sĩ nên ông ta không dành nhiều thời gian để hoan nghênh hắn, nhưng qua mấy lần giao phong, hắn không chiếm thế thượng phong mà thái độ cũng không có gì khác lạ, ngược lại còn biết kính trên nhường dưới, sao tự dưng lại đòi đi?
Chuyện này chỉ có một vài trưởng bối của thất tộc mới biết lý do tại sao Phương Thốn phải đi.
“Chung quy vẫn là Phạm lão gia tử cao hơn một bậc…”
Câu này ngầm ám chỉ: “Phương nhị công tử cái gì cũng tốt nhưng xét cho cùng thì vẫn còn quá trẻ, Thủ Sơn Tông muốn trở lại lục tông, ai cũng hiểu, Phương nhị công tử muốn thành danh, ai cũng biết nhưng bọn họ lựa chọn một hồi, lại chọn thất tộc làm bàn đạp, đây thực sự là một tính toán sai lầm, Thanh Giang chi cơ, đóng đô chi mạch, ai dám động đến?”
“Lần này, chắc là hắn hiểu ra vấn đề nên rời khỏi để không lại đụng phải rắc rối!”
“…”
“…”
“Phương nhị công tử đi thong thả…”
Dù sao hắn cũng là Phương nhị công tử, thân phận không hề tầm thường, hiện giờ hắn muốn rời khỏi Linh Vụ Tông, đương nhiên có rất nhiều người tới đưa tiễn như tông chủ cùng trưởng lão Linh Vụ Tông, Luyện Khí sĩ của Lạc Thủy Tông, các nữ đệ tử của Vân Hoan Tông, ngay cả trưởng lão của Cửu Tiên Tông cũng sắp xếp thời gian để đến đây đưa tiễn, so về thân phận, tu vi cùng địa vị của những người này, không ai hơn kém ai, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ long trọng…
Nhưng dù sao thì nó vẫn hơi vắng lặng.
Hiện giờ, từ trong ra ngoài ở Linh Vụ Tông là một cảnh tượng bận rộn náo nhiệt.
Ở phía Tây Bắc có một đám vân tiên, tất cả bọn họ đều là Luyện Khí sĩ đứng đầu thất tộc cùng với một quận phủ thần tướng, bọn họ đang vây quanh bên ngoài thất hồn lạc phách, bên trong là công tử Bạch gia Bạch Hoài Ngọc, thậm chí hắn ta còn bị mang theo xiềng xích, hắn đang bị giam giữ, bước chân chần chờ sợ hãi, chậm rãi đi về phía một chiếc thuyền hướng tới sơn môn Linh Vụ Tông.
Trong lòng mọi người đều hiểu nó sẽ được đưa về cho thất tộc.
Bạch Hoài Ngọc thất hồn lạc phách trên đại điện, hắn ta sợ tới mức không nói nên lời, hắn đã trở thành tội nhân của thất tộc, nhưng Phạm lão tiên sinh muốn đưa hắn ta trở lại thất tộc lúc này là ông ta đang giúp thất tộc làm việc, mà thất tộc cũng sẽ có qua có lại, trả đại ân lại cho ông ta.
Ở phương diện khác, thần thai được khai phá, vô số nô bộc Luyện Khí sĩ bận rộn chạy theo.
Đó là một thần thai cao hơn và huyền diệu hơn so với trước đây, nó được dùng để truyền đạt kinh nghĩa điển tịch và hồ sơ về các giáo phái khác nhau, đây là quyết định quan trọng được đưa ra sau lời hứa của Phạm lão tiên sinh, toàn bộ kinh nghĩa điển tạ cùng hồ sơ của Thanh Giang đều được lưu truyền ở đây, đặc biệt là kinh nghĩa thuật pháp có liên quan tới những hồ sơ về Ma tông năm đó.
Trong vấn đề điều tra về Quỷ Quan, Phạm lão tiên sinh lựa chọn tin tưởng Lục Tiêu.
Ông ta muốn làm sáng tỏ toàn bộ Thanh Giang, thậm chí là quan hệ giữa Nguyên Thần quốc và Ma tộc công pháp kinh nghĩa điển tịch để tìm ra xuất xứ quỷ tỉ của Quỷ Quan, sau đó sẽ thông qua công pháp để xác định lai lịch của Quỷ Quan, cuối cùng, nhắm được mục tiêu, thu hẹp phạm vi.
Phương Thốn không biết Lục Tiêu có nghi ngờ hay không.
Nhưng hắn biết rằng phương pháp mà bọn họ đang dùng là loại phương pháp ngu ngốc nhất nhưng mang lại hiệu quả nhất.
Nếu người nào đó tìm được chứng cứ xác thực rồi chỉ ra rằng Quỷ Quan đang ở Thủ Sơn Tông, vậy thì Tiểu Từ tông chủ còn có thể giấu diếm được không?
Ở phía Tây Nam, đoàn nhân mã đến từ Vu tộc nguyệt bộ cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, chư tông Luyện Khí sĩ cũng đoán được những người này đi tới thành Thanh Giang vì bọn họ phải chuẩn bị trước khi cứu Linh Tỉnh ở Thanh Giang.
Sau đó, Phạm lão tiên sinh lập tức sắp xếp hết tất cả các sự kiện lớn nhỏ để không làm cho người khác nghi ngờ.
Lúc này, tuyệt đối không một ai lựa chọn đối nghịch với Phạm lão tiên sinh, chạm vào ranh giới của ông ta!
“Biết Phương nhị công tử phải đi, chủ nhân nhà ta ra lệnh cho ta tới đưa…”
Một lão giả đạp mây đi tới, khom người kính cẩn tới trước mặt Phương Thốn, hắn nhìn bào phục ông ta đang mặc trên người, thầm đoán đây là một trong số những người quản gia của thất tộc có tên gọi là Nam Lý, ông ta nói đến đây để tặng đồ nhưng khay nước nằm trong tay của ông ta chỉ có một chén rượu với thần sắc cung kính, hắn không biết ông ta đến đây để làm gì nhưng nhìn thái độ cung kính của ông ta với người khác, lòng hắn càng thêm lạnh nhạt.
“Chủ nhân nói Phương nhị công tử là khuynh thế kỳ tài, nhân trung long phượng, không chỉ có Nam gia ta mà còn bao gồm tất cả mọi người bên trong thất tộc đều ngưỡng mộ công tử, mọi người đều là nhất mạch luyện khí của Thanh Giang, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau để lãnh giáo nhiều hơn, tiếc là trước đây gặp phải tiểu nhân phá hoại làm cho Phương nhị công tử hiểu lầm thất tộc, hiện giờ phải nhờ đến Phạm lão tiên sinh khuyên ngăn, mong Phương nhị công tử buông bỏ thành kiến!”
“Hiện giờ mọi người đều là khách nhân ở Linh Vụ Tông, không có ý gì khác, chỉ muốn mượn ly rượu này làm quà đưa tiễn công tử!”
“Hy vọng một ngày nào đó Phương nhị công tử có thời gian quay lại thất tộc, chúng ta sẽ có hậu lễ dâng lên cho ngài…”
Lời này nói nghe cực kỳ xuôi tai, không tìm ra lỗi để bắt bẻ, nhưng những lời này rơi vào trong tai của Luyện Khí sĩ thì nó lại mang một tầng nghĩa khác, không ai bảo ai, thần sắc của tất cả mọi người có mặt ở đó đều trầm xuống.
Xem ra, lửa giận trong lòng của thất tộc không hề nhỏ…