Chương 480: Không quen nhìn (2)
Đường đường là thất tộc, rõ ràng là ở đây có rất nhiều chủ sự nhưng lại chỉ phái một nô bộc tới đưa tiễn, biểu đạt thái độ khinh miệt của bọn họ, đặc biệt là người nô bộc này đến chỉ đem theo một chén rượu, nhớ tới lần chạm trán giữa thất tộc cùng Phương Thốn ở Linh Vụ Tông, thất tộc vung tiền như rác, không khó để thấy trong lòng thất tộc oán hận đến mức nào…
Điều này thực ra cũng không khó lý giải.
Trên thực tế, trong hành trình di chuyển đến Linh Vụ Tông, thất tộc đã phải chịu tổn thất lớn.
Chuyện là bọn họ giao dịch với núi Ô Nha, vốn dĩ đó chỉ là một chuyện tầm thường, không ai để ý tới, không ai quan tâm đến chuyện đó, nhưng ai ngờ Tiểu Từ tông chủ của Thủ Sơn Tông tra ra được, đi đến kiểm tra và làm cho thất tộc gặp phải tổn thất quá nhiều, ai ngờ lúc đến đây thì bị Phương nhị công tử trêu chọc, rồi trình diễn tiết mục kịch Quỷ Quan đại náo nhà tù Thanh Giang, gây tổn thất không nhỏ, nhưng vì sự việc này mà gặp phải Quỷ Quan hàng thật giá thật…
Vì chuyện này mà thất tộc bị mất biết bao nhiêu người?
Làm sao bọn họ nuốt trôi cục tức này được?
Quan trọng nhất là vì việc này mà Bạch Hoài Ngọc sợ hãi mà thú nhận trước mặt mọi người về việc giao dịch với phương nam, lần này, đối với thất tộc chẳng khác nào đả kích trí mạng, như một nhát dao cứa xuyên tim, nhưng vì thất tộc có thân phận đặc thù nên Phạm lão tiên sinh cũng không động đến thất tộc, tuy nhiên, cũng vì chuyện này mà thất tộc bị Phạm lão tiên sinh bắt được nhược điểm, phải phối hợp giao ra một số lượng lớn long thạch, tóm lại, lần tổn thất này cực kỳ nghiêm trọng đối với thất tộc.
Nhưng những việc này thì trách ai bây giờ?
Tiểu Từ tông chủ chỉ gợi chuyện ra mà thôi, mọi chuyện bị bùng lớn như vậy, không thể phủ nhận công lao của Phương nhị công tử được?
Cho nên, đừng nói là đưa một chén rượu đến đây, dù có đưa chung với bọn họ cũng không thể nào nguôi giận…
“Được, thay ta đa tạ các tiền bối thất tộc…”
Ngay lúc tâm tình mọi người hết sức phức tạp, Phương Thốn nhẹ giọng đáp ứng, bưng chén rượu lên uống cạn rồi đặt lại vào khay, mỉm cười đi về phía trước.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai cũng biết ly rượu mà thất tộc đưa tới dường như mang theo giận dỗi cùng thị uy…
Vậy mà Phương nhị công tử lại uống hết ly rượu này thì có gọi là cúi đầu không?
“Thất tộc hung hăng ngang ngược, nếu không… nếu không thì để Quỷ Quan tiêu diệt hết bọn họ đi…”
Phương Thốn tiếp tục đi về phía trước, Mạnh Tri Tuyết ở bên cạnh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
“Hả?”
Phương Thốn hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ người như Mạnh Tri Tuyết lại nói ra những lời này, đủ để thấy được nàng rất tức giận, hắn cười, hạ giọng đáp: “Lúc này giết chết bọn họ thì có tác dụng gì, bây giờ đang là thời điểm nguy cấp, Linh Tỉnh cạn kiệt, nếu giết chết bọn họ rồi thì bá tánh sẽ càng thê lương hơn mà thôi, nỗi hoảng sợ và uất hận trong lòng cũng theo đó cuồn cuộn lên, sợ là Linh Tỉnh sẽ bị hủy diệt…”
“Nhưng chuyện này…”
Mạnh Tri Tuyết khẽ nghiến răng nói: “Không phải bọn họ mới là người khiến Thanh Giang chướng khí mù mịt sao?”
“Có lẽ vậy!”
Phương Thốn gật đầu, nói: “Nhưng thanh danh của bọn họ ở trong lòng bá tánh rất tốt, giết bọn họ chỉ sợ sẽ dẫn đến đại loạn!”
Nghe hắn giải thích, tựa hồ như càng ngày càng giống Lục Tiêu, Mạnh Tri Tuyết không khỏi lạnh sống lưng.
Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Phương Thốn, nói: “Phương nhị công tử, chẳng lẽ ngươi thật sự…”
“Ta thực sự rất muốn, nhưng bởi vì cách lựa chọn của hắn cũng là một cách thoải mái và dễ chịu…”
Phương Thốn trầm giọng thở dài.
Hắn nhìn về hướng đông thì thấy Bạch Hoài Ngọc đang bị áp giải lên pháp chu, lúc trước hắn ta vẫn luôn âm thầm theo bên cạnh hắn, trong mắt người ngoài, người không mang đến cảm giác tồn tại như Tiểu Từ tông chủ cũng giống hắn ta, đều dần dần biến mất.
Ở một góc khác, đệ tử Lâm Cơ Nghi của Thủ Sơn Tông cũng nhìn hắn gật đầu, sau đó biến mất ở rừng thông.
Thánh nữ Nguyệt Bộ của Vu Tộc đã sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị xuất phát đi về hướng thành Thanh Giang, nàng ta cũng đang liếc mắt nhìn hắn.
Ngay tại sơn môn Linh Vụ Tông xuất hiện một thân ảnh gầy gò, đen đúa, cả người phong trần mệt mỏi, đúng là Tiểu Thanh Liễu.
Hắn trông có vẻ mệt mỏi, như bôn ba vạn dặm mà đến, cuối cùng cũng tới, vẫy tay chào tạm biệt Phương Thốn.
…
…
Phương Thốn gật đầu, nói với Mạnh Tri Tuyết: “Đôi khi, ta cảm thấy thế giới này không công bằng. Cùng một chuyện, ngươi thấy, ta cũng thấy, nhưng có một số người lại không nhìn ra được, như một chai dầu bị rơi trước mặt, người đỡ được nhưng lại không đi đỡ, còn những người biết mình không đỡ được thì tìm cách để đỡ nó, còn bị người khác mắng là đồ ngốc, tự rước lấy phiền toái?”
Mạnh Tri Tuyết nghe vậy, giật mình, hơi do dự: “Phương nhị công tử, ngươi…”
“Ta cũng không muốn đi đỡ cái chai kia, dù sao mọi chuyện cũng chẳng liên quan đến ta…”
Phương Thốn cười nói: “Nhưng không biết vì sao, ta sẽ nhịn không được rồi tìm cách giải quyết mọi chuyện!”
Phương nhị công tử uống một chén rượu của thất tộc rồi rời khỏi Linh Vụ Tông.
Đồng thời, những người ở Thủ Sơn Tông cùng đến với hắn, đệ tử chân truyền Mộng Tình Nhi của Vân Hoan Tông, đệ tử chân truyền Hạc Chân Chương của Lạc Thủy Tông, cùng với đệ tử chân truyền Mạnh Tri Tuyết của Cửu Tiên Tông đều rời đi, rõ ràng là bọn họ có thể giữ lại đám đệ tử này nhưng ngoài dự đoán, Vân Hoan Tông, Lạc Thủy Tông, và Cửu Tiên Tông thường hay biểu lộ thiện ý với Phương nhị công tử, lúc này không giữ lại bất kỳ người nào.
Đám người Luyện Khí sĩ bí mật truyền tin Phương nhị công tử rời đi là để gom góp long thạch, trợ giúp cho Phạm lão tiên sinh.
Bởi vì hắn đã đồng ý trước mặt Phạm lão tiên sinh, hắn sẽ giúp ông ta giải quyết chuyện Linh Tỉnh.
Phàm là những người có địa vị và thân phận như vậy không thể nói mà không giữ lời, nếu họ đã đáp ứng rồi thì họ nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Cho nên, Phạm lão tiên sinh cùng thất tộc đẩy mạnh kế hoạch mà ông đã định sẵn trước đó.
Vô số long thạch bị đào quật thông qua nhiều con đường khác nhau ở những nơi mà thất tộc kinh doanh, chúng được tập hợp từ thất tộc và cộng đồng thương mại, sau đó lại được thất tộc và quận phủ có Luyện Khí sĩ cường đại nhất bảo hộ chặt chẽ.