Chương 482: Cử chỉ khinh danh (2)
“Hiện tại, bá tánh không những biết rõ biết về hy sinh lớn lao của lão tiên sinh mà thậm chí còn trách móc Phương nhị công tử kỳ cục, hành động cứu người đại nhân đại nghĩa như vậy mà phải để lão tiên sinh ngài tự mình khom lưng tương thỉnh, thật sự là…”
“Như thế thì tốt rồi!”
Trên mặt Phạm lão tiên sinh cuối cùng cũng hiện lên vẻ lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói: “Ta vẫn chưa yên tâm lắm, Phương nhị công tử kia là một người có dã tâm khó thuần, là loại người ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng không hẳn hắn sẽ toàn tâm toàn ý hoàn thành mọi việc, dù gì thì thời điểm này cũng là lúc ta cầu danh, ta cũng muốn xem xem chuyện này đã truyền xuống bá tánh rồi, hắn còn không đưa long thạch đến thì hắn phải đối phó như thế nào…”
…
…
“Có chắc là tìm được Quỷ Quan không vậy?”
Trong Cửu Tiên Tông, ba vị trưởng lão nhìn Lục Tiêu đang bị bao phủ bởi hồ sơ được chất đống như ngọn núi nhỏ, hỏi.
Lục Tiêu hơi khựng lại, hắn định nói là trăm phần trăm, nhưng cuối cùng lại do dự nói: “Bảy mươi phần trăm!”
“Cũng không tệ lắm!”
Vài đại trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, Cát trưởng lão trầm giọng nói: “Lần này ngươi rời núi bắt Quỷ Quan là chuyện trọng đại, những chuyện trước đây ta cũng đã báo lại tông môn, thương lượng với tông chủ, ý của tông chủ cũng giống như chúng ta, sau khi ngươi bắt được Quỷ Quan, còn một việc nữa ngươi cần phải làm là đường đường chính chính chiến đấu với Phương nhị công tử một trận, hơn nữa… Ngươi phải thắng hắn!”
“Thắng hắn?”
Lục Tiêu buông hồ sơ xuống, tươi cười: “Ta đã Kim Đan Cảnh, các ngươi muốn ta thắng hắn?”
“Quả thật, tu vi của ngươi cao hơn hắn, thắng cũng không vinh quang gì…”
Ba vị trưởng lão trầm giọng nói: “Nhưng chúng ta sẽ nghĩ cách để các ngươi cảm thấy các ngươi cùng một cảnh giới, sau khi ngươi thắng hắn, ngươi sẽ được danh tiếng từng chiến thắng người của Phương gia… Chuyện này đều tốt với tất cả mọi người!”
Lục Tiêu trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta cũng không muốn giao thủ với người Phương gia!”
“Luận thiên tư, ta không thể so sánh với Phương gia đại công tử, luận tâm kế thủ đoạn, Phương nhị công tử không hề thua kém ta!”
“Ngay cả khi kế hoạch của hắn ta thất bại, một phần cũng là vì Phạm lão tiên sinh phá rối, vậy thì liên quan gì đến ta?”
“…”
“…”
“Đây không phải là chuyện ngươi cần quan tâm!”
Ba vị trưởng lão trầm giọng nói: “Phương nhị công tử là một con nhím, đánh không được, mắng cũng không xong, chạm tay vào là bỏng, nhưng hiện giờ, cách duy nhất để đánh bại hắn là hạ gục thanh danh của hắn, cách này sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào… Cho nên, lần này, ngươi nhất định phải thắng hắn!”
Lục Tiêu cầm hồ sơ lên một lần nữa, nói: “Ta luôn cảm thấy các ngươi coi trọng hắn hơn ta!”
Sóng ngầm tại các nơi ở Thanh Giang cũng đã trở nên mãnh liệt, hình thành xu thế không thể cưỡng lại được.
Phương nhị công tử được xưng là thay Phạm lão tiên sinh đi tìm kiếm long thạch thì lại đang du sơn ngoạn thuỷ, hắn ta không có trở về Liễu Hồ, càng không có trở về Thủ Sơn Tông, chỉ là làm chậm lại hành trình, từ từ, lẳng lặng, ở chốn sơn dã này, nhìn mây trôi trên trời cùng hoa dại.
“Phương nhị công tử, ngươi đang tìm cái gì?”
Có một ngày pháp chu dừng lại tại một thung lũng, Phương Thốn đi qua đi lại, đi một hồi lâu, đến khi không tìm thấy nơi để đi thì cuối cùng Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi, cùng với Vũ Thanh Ly cũng điều chỉnh được tâm tình lại đến bên cạnh Phương Thốn.
Mấy người cùng nhau đến bên người Phương Thốn, vẻ mặt có chút chần chừ hỏi ra lời đã đè nén bấy lâu.
“Ta đang tìm đường!”
Phương Thốn đang ở trong một sơn cốc không có lấy một dấu vết của con người, xung quanh toàn là bụi gai cỏ dại mà đo lấy đo để, thấp giọng trả lời.
“Tìm đường?”
Mấy người đều có chút kinh ngạc.
Luyện khí sĩ còn phải tìm đường, trực tiếp bay thẳng lên luôn là được rồi không phải sao?
Chỉ có người phàm mới cần phải đi tìm đường trong sơn cốc như này!
“Trong một thôn, có người đi săn, có người trồng ruộng, cũng có người làm trưởng thôn thu thuế trị gia, an bài nhân thủ phòng cường đạo, thế nhưng tên thôn trưởng càng ngày càng tham, ông ta thu lại đám nhân thủ dưới tay mình, lấy tiền bạc vốn để cho cả thôn làm của riêng, lại kéo thêm một đám người đến giúp mình nói chuyện, thời điểm muốn tuỳ ý ức hiếp bách tính, sẽ như thế nào?”
Phương Thốn tựa như hữu ý vô ý mà hỏi.
Hạc Chân Chương cười nói: “Vậy thì phải xem bị ức hiếp thành cái dạng gì rồi, bị ức hiếp nhẹ, bách tính dự là cũng chỉ nhẫn nhịn thôi, mắng thầm ông ta trong lòng, nhưng bị ức hiếp quá mức thì đến người thành thật cũng phải cầm đao lên, một đám bách tính, không chém chết trưởng thôn kia mới lạ…”
“Nói đúng lắm!”
Phương Thốn cười nói: “Trước đây ta có nằm mơ, trong mơ cũng có một nơi như vậy, có người, có quan, có tham niệm, cũng có bất công, thế nhưng ở địa phương trong mộng của ta, khi sự bất công của thế gian đạt đến cực điểm, người bên dưới sẽ bắt đầu nổi dậy, lửa giận của bọn họ đủ để lật tung thế giới phía trên, tổ chức lại một lần nữa, hơn nữa vì người của thế giới đó không hiểu thủ đoạn luyện khí, cho nên chỉ có thể đi phát hiện một vài quy luật của thiên địa, chế tạo ra một vài binh khí mới và thủ đoạn sinh sống mới…”
“Bọn họ tạo ra càng nhiều, phát triển càng nhanh, mà quá trình đả đảo ngày càng trở nên thú vị hơn, mỗi làn tổ chức lại một lần là mọi người càng đến gần với công bằng hơn một chút, bọn họ bất quá chỉ mới dùng có mấy ngàn năm mà thôi, lại đạt được cục diện tiếp cận tương đối công bằng rồi, đương nhiên vẫn còn bất công và áp bức, thế nhưng xu thế trở nên tốt hơn kia thật sự rất không tồi đó…”
Những người xung quanh nghe đến hồ đồ, không rõ Phương Thốn đang nói cái gì.
Thế giới không hiểu thủ đoạn của luyện khí sĩ thì làm sao mà sống đây, người nơi đó dựa vào cái gì để đối kháng với yêu tộc và thiên địa chứ?
“Điều mà hiện tại ta đang nghĩ tới chính là mấy chuyện này… Mà đây, hẳn cũng điều mà huynh trưởng ta từng nghĩ tới!”