Chương 483: Cánh cửa Thần Cảnh
Phương Thốn ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười nói: “Người của thế giới kia có thể thông qua mỗi lần vùng lên để thay đổi hiện trạng của mình, thế nhưng thế giới này thì thủ đoạn của luyện khí giả quá mạnh mẽ rồi, phàm nhân bách tính bên dưới lại phải làm sao đây?”
Mấy người nhìn nhau, Mạnh Tri Tuyết lại dần dần tỉnh ngộ, thấp giọng nói: “Ngươi muốn nói là bọn họ không tạo phản nổi?”
Hạc Chân Chương thấp giọng nói: “Đương nhiên không tạo nổi, bách tính tầm thường sao có thể là đối thủ của luyện khí sĩ?”
“Vấn đề chính là ở đây!”
Phương Thốn mỉm cười nói: “Thế giới này có quá nhiều luyện khí sĩ cho nên có quá ít con đường!”
“Vậy điều hiện tại ngươi đang nghĩ chính là…”
Mấy người bỗng chốc nghĩ đến lời muốn “tìm đường” mà Phương Thốn nói, không khỏi đề cao tinh thần.
Dù cho bọn họ thiếu đường, ngươi ở cái chốn sơn cốc hoang vu vắng vẻ không có tí hơi người này thì làm sao mà tìm ra đây?
“Con đường này, đương nhiên là ta không tìm ra rồi!”
Phương Thốn than thở một hơi trầm thấp, nhìn lên trên miệng cốc, nói: “Nhưng huynh trưởng của ta… có lẽ có thể!”
Trong lòng đám người đều có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Mà vẻ mặt Phương Thốn bỗng trở nên nghiêm túc, nói: “Các ngươi tránh ra chút đi!”
Mấy người ý thức được khí cơ trên người hắn có chút không đúng, cũng không hỏi nhiều, vội lùi ra xa mấy trượng.
Mà Phương Thốn lại hơi nhắm mắt, sau đó mở mắt ra, thấp giọng nói: “Một trăm linh tám mạch, một trăm linh tám bậc thang…”
Huynh trưởng Phương Xích đã từng truyền “Vô tương bảo thân kinh” cho hắn, sau khi đã tu thành, muốn phá Ngưng Quang, đẩy ra một cánh cửa của Thần cảnh, cần phải tu luyện một trăm linh tám mạch, mà bây giờ, Phương Thốn đến ngũ tông, ngộ kinh nghĩa, thông qua nhiều loại thủ đoạn đã tìm ra pháp môn tu luyện của một trăm linh tám mạch, cứ như là hắn đã tìm ra một trăm linh tám bậc thang…
Đầu trên cùng của bậc thang này chính là Ngưng Quang cảnh, cũng là đại môn của Thần cảnh!
Trước đây Phương Thốn đã đoán huynh trưởng nhất định để lại cho mình một thứ gì đó ngay bên ngoài đại môn của Thần cảnh kia.
…
…
“Vậy cứ ở nơi này phá cảnh đi!”
Phương Thốn bỗng thấp giọng than thở một hơi, kích động pháp lực quanh người lên.
Hai ống tay áo lớn cuốn ra ngoài, khí cơ vạn vật giữa thiên địa đều hoá thành một vòng xoáy cực lớn.
Như thật như giả, trong tầm mắt của đám người, dưới chân hắn lần lượt xuất hiện từng nấc thang.
Những bậc thang này dần sắp xếp lại, từng tầng hướng lên, hướng thẳng lên trên sơn cốc.
Mà Phương Thốn lại trầm ngâm một lát rồi đạp lên bậc thang, bước từng bước một tiến lên.
Sắc mặt của hắn cũng không thể nói rõ là bình tĩnh hay không ra làm sao, càng không thể nói rõ bên trong có khủng hoảng hay không, nhưng bây giờ hắn bước từng bước đi lên, cuối cùng sắc mặt lại trở nên cực kỳ kiên định, mỗi một bước đi lên, thư tín của bản thân và huynh trưởng trao đổi với nhau, những sự tích về huynh trưởng mà mình nghe nói, huynh trưởng truyền cho mình Thiên Đạo Công Đức Phổ, truyền cho mình “Vô tương bảo thân kinh”…
Diễn biến dần dần hoá thành ý niệm trong thức hải của hắn.
…
…
“Phương nhị công tử sắp đột phá Ngưng Quang cảnh rồi?”
Mạnh Phi Tuyết phát hiện khí cơ của Phương Thốn biến đổi đầu tiên, kinh ngạc nói.
Hạc Chân Chương càng kinh ngạc hơn: “Hắn còn chưa đột phá Ngưng Quang cảnh?”
Quận Thanh Giang đã lưu truyền truyền kỳ Phương nhị công tử điểm hoá người khác phá cảnh rồi, bản thân hắn lại chưa phá cảnh?”
…
…
Mà trong mắt những người xung quanh cũng tràn đầy kinh ngạc, bọn họ chứng kiến Phương Thốn từng bước đi lên.
Một trăm linh tám bậc thang.
Hắn có khi đi nhanh, có khi đi chậm, có khi còn dừng lại suy tư chốc lát.
Mà theo số bậc thang hắn đi càng nhiều, khí cơ quanh người hắn lại càng trở nên huyền diệu trầm ngưng.
Ngay cả trong hư không cũng giống như bị khí cơ thần bí dẫn động, từng đạo ánh sáng vô hình hiện ra, dị tượng xuất hiện, có thần ma tay cầm tàn binh đoạn kiếm, có ngồi ôm bảo quang, có tiếng cười nói phảng phất từ thiên ngoại, cũng có thân ảnh bách tính quỳ xuống đất cầu nguyện không nhìn thấy điểm cuối, thậm chí còn có một con mắt cực lớn ở thiên ngoại đang nghiêm túc nhìn hắn.
Phương Thốn chậm rãi bước lên, thân hình như được chia làm hai.
Một cái là hắn, trên người mặc áo bào trắng, dáng người cao ngất.
Một cái khác lại mặc áo xanh, kiên định tự nhiên, giương mắt lên nhìn trời.
Ầm ầm!
Cuối cùng, ngay khi Phương Thốn sắp bước đến bậc thang cao nhất kia, khí lưu cuồn cuộn khắp trời, lôi điện bất tận cuồn cuộn đánh xuống, dường như cả thiên địa đều đang chấn động, cậy vào sấm chớp không cách nào hình dung, muốn đánh chết Phương Thốn trên bậc thang một cách triệt để.
Mà cây dù cũ bên người Phương Thốn bỗng bung ra che lấy đỉnh đầu của hắn.
Từng đạo lôi điện đều bị cây dù cũ ấy ngăn lại, hoá thành vô hình.
Phương Thốn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bậc thang cao nhất, tựa như nhìn thấy có một bóng lưng màu xanh ngay trước mặt.
Hắn dừng lại chốc lát, sau đó lại cất bước đuổi theo bóng lưng kia, hợp nhất với nó.
Vì thế, khi hắn bước đến bậc thang cao nhất, hắn nhìn thấy một đại môn thần tính huyền ảo từ từ mở ra.
Bên trong có một người xoay người lại mỉm cười với hắn.
Phương Thốn có thể nhìn thấy những đợt lôi điện bất tận đánh đến mình kia quả thực là có uy thế huỷ thiên diệt địa, chính là cái bóng kia đã giúp mình chặn hết phần lớn lôi điện, một vài lôi điện phân tán ra, mới là thứ mà hắn có thể nhìn thấy, kia tựa hồ mang theo uy lực của Cửu Thiên Thần Lôi, mà những Cửu Thiên Thần Lôi này lại bị cây dù cũ trong tay hắn cản lại, cho nên bản thân hắn nhẹ nhõm vô cùng.
“Đây chính là con đường mà ngươi muốn đến?”
Phương Thốn bỗng cười lên, nói với cái bóng kia, thanh âm có chút không biết làm sao.
“Kẻ ngu ngốc chỉ có cách làm ngu ngốc!”
Cái bóng kia trả lời, nhìn có vẻ nhẹ nhõm cùng đắc ý khó mà có được.
“Làm huynh đệ với ngươi thật đúng là xui xẻo mà…”
Phương Thốn than thở, nói với cái bóng: “Ta vốn chỉ muốn làm một công tử giàu có thôi!”
Bóng người kia chỉ cười cười mà nhìn hắn.
“Nhưng mà ta bội phục ngươi!”
Phương Thốn chắp tay với bóng đen, nói: “Biện pháp ngu ngốc nhất, đi ra, chính là con đường thẳng nhất!”