Chương 481: Cử chỉ khinh danh
Long thạch là một thứ xa xỉ đối với Luyện Khí sĩ.
Những bảo vật này cũng có thể được sử dụng để tu luyện, pháp lực tạo ra gần như tương đương với tiên thiên chi khí.
Thế nhân đồn rằng có bốn phương pháp tu luyện Luyện Khí sĩ, đó là đọc sách, truyền độ, thổ nạp, phục đan, trong đó đọc sách được xem là hậu thiên chi khí tinh thuần nhất, được coi là hạo nhiên chính khí và tiếp cận gần nhất với tiên thiên chi khí, còn phục đan sẽ mắc phải nhiều tạp chất nhất, vấn đề gặp phải cũng nhiều nhất, chẳng qua đó là phương pháp bình thường khi Luyện Khí sĩ tiếp xúc với pháp môn, chân chính mà nói thì còn một loại phương pháp Luyện Khí nữa.
Đó là mượn long thạch hấp thu long khí ở trong đó.
Phương pháp tu luyện này thậm chí còn tinh thuần hơn so với đọc sách.
Lý do mà thế nhân không xếp long thạch vào phương pháp Luyện Khí thường thấy là vì long thạch không phải ai cũng có.
Đặc biệt là thất tộc, bề ngoài thì thất tộc không có cách nào để lấy được long thạch.
Vì long thạch được sản sinh từ long mạch, sau đó được Thần Cung đồng nhất phân bố, tuy thất tộc cường đại nhưng dù sao cũng không phải là môn phái chính tông, nhìn bên ngoài thì không có cách nào kiếm được long thạch, đương nhiên, đó cũng chỉ là bề ngoài không có mà thôi…
Sự thật chứng minh, thất tộc không những có long thạch mà số lượng rất đáng kinh ngạc.
Hiện giờ, long thạch nhanh chóng được tập hợp và vận chuyển đến Thanh Giang, trở thành con át chủ bài để thất tộc đàm phán với Phạm lão tiên sinh.
“Nó vẫn đáng giá…”
Trên một đoàn lữ hành bí mật, một Luyện Khí sĩ Nam gia nhặt một khối đá trong suốt từ trong rương nói: “Phạm lão gia tử thật tàn nhẫn, đào rỗng rương khố của thất tộc dành dụm nhiều năm qua, chẳng qua, hắn cũng được coi là một người hiểu đạo lý, tuy đưa ra điều kiện hà khắc nhưng lại là thứ thất tộc cần nhất hiện nay…”
“Đối với thất tộc, thứ vĩnh viễn trân quý nhất không bao giờ là bảo vật cụ thể, mà là lộ, thương lộ!”
“…”
“…”
Ở một nơi khác, đội ngũ Luyện Khí sĩ của thất tộc áp giải công tử Bạch gia Bạch Hoài Ngọc đi về hướng Bạch gia, dọc theo đường đi, bọn họ đi rất chậm, có vẻ như đang đợi ai đó xuất hiện để xử lý bọn họ.
Đáng tiếc là bọn họ đã đi mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy một bóng người nào xuất hiện.
Bạch gia cho người đi đón thì gặp phải đội nhân mã ở núi Xích Luyện.
Quản gia mập mạp của Bạch gia chạy tới, ông ta cảm tạ những người phụ trách áp giải công tử Bạch gia Bạch Hoài Ngọc đến đây, sau đó thở dài: “Lão phu tới đây theo mệnh lệnh của lão gia tử, Hoài Ngọc công tử thiên tư hơn người, luôn là ấu tôn mà lão gia tử thương yêu nhất, ai ngờ được tiểu thiếu gia lại làm ra những chuyện này cơ chứ?”
Mọi người nghe vậy đều cảm khái: “Bạch công tử nhất thời hồ đồ nên…”
“Ai, ai nói gì chứ?”
Quản gia Bạch gia cảm khái nhìn vào pháp chu thì thấy công tử Bạch gia bị cấm túc không thể động đậy, ông ta suýt chút nữa thì rơi lệ, thở dài: “Lão gia tử tận mắt nhìn hắn lớn lên, tự tay dạy hắn tu hành, là thịt trên đầu quả tim, sao có thể chịu đựng được chuyện công tử quay lại tộc bị xử tội chết theo tộc quy chứ? Vì vậy, chư vị vẫn nên đau lòng thay lão gia tử đi!”
Đám người Luyện Khí sĩ của thất tộc lập tức minh bạch lời nói của quản gia.
Lão gia tử không đành lòng nhìn tiểu công tử bị giết chết, cho dù công tử Bạch gia phạm vào đại kỵ phải chết.
Cho nên…
Vì thế bọn họ trực tiếp cởi trói cho công tử Bạch gia, quỳ gối hướng về phía Bạch tộc.
Bạch Hoài Ngọc hoảng sợ kêu to: “Tại sao? Tại sao lại muốn giết ta? Là các ngươi, gia gia muốn ta rèn luyện nhiều hơn nên mới kêu ta phụ trách giao dịch phía nam, rõ ràng ta chỉ tính toán sổ sách, trong đó, vật phẩm gì gì đều không phải do ta định đoạt…”
“Các ngươi… sao các ngươi lại muốn giết ta?”
Lão quản gia nhìn bộ dáng sợ hãi của Bạch Hoài Ngọc, rơi lệ: “Ta cũng không đành lòng, cho nên các ngươi mau xuống tay đi!”
Ánh đao dâng lên, chém về phía cổ Bạch Hoài Ngọc!
…
…
Trong phủ quận, các chưởng lệnh cùng thần tướng, công văn đều bận rộn, như thể họ đã ngủ quên một năm trong mùa đông lạnh giá, khi mùa xuân đến, họ lần lượt thức tỉnh, trút bỏ đi đám ký sinh trùng, gom, thu nhận vô số cổ kinh còn sử dụng được, chọn ra những bản hữu dụng, chọn lọc và chuyển đến Linh Vụ Tông.
Một gã công văn lạnh lùng bước đến trước mặt mọi người, quát lớn: “Ta biết bình thường các ngươi rất lười, cũng biết các ngươi tích tài yêu tiền, nhưng thời thế thay đổi rồi, Phạm lão tiên sinh đã hạ lệnh, bằng mọi cách phải bắt được Quỷ Quan, ai dám xao nhãng, chém đứt đầu…”
Mọi người nghe vậy làm việc càng thêm cẩn trọng, bọn họ không dám dùng mạng mình ra để đánh liều.
Ai cũng biết Mạc công văn vừa được thăng chức làm tâm phúc của thất tộc, hiện giờ hắn đi vào quận phủ để giám thị, nhất định hắn phải tìm cách để bắt được Quỷ Quan!
Thất tộc cùng Phạm lão tiên sinh sẽ tiến hành hợp tác.
Thứ mà thất tộc chuẩn bị cho Phạm lão tiên sinh là long thạch.
Còn đại lễ gặp mặt mà Phạm lão tiên sinh dành cho thất tộc là Quỷ Quan!
…
…
“Chắc không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa đâu nhỉ?”
Trong điện chủ Linh Vụ Tông, Phạm lão tiên sinh nghe lão nô báo cáo tất cả những tiến triển mới nhất gần đây, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cả người ông ta lúc này như một tòa núi lửa trầm mặc, ẩn chứa lửa giận chưa kịp phun trào.
“Không đâu!”
Lão nô cười bẩm báo: “Về phía thất tộc, không cần nói cũng biết, đây là chuyện đại sự có liên quan đến tài sản và tính mạng của bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ nghiêm túc hơn những người còn lại, còn về phía lục tông, tuy bọn họ có chút không vui, nhất là chuyện phân phối long thạch tạm thời bị khấu trừ, nhưng bọn họ còn nói được gì nữa bây giờ ngoài việc biểu hiện sự bất mãn, bởi vì đây chính là chuyện chung của Nguyên Thần quốc cùng Thanh Giang…”
“Về phần bá tánh trong thành Thanh Giang, ha ha, hiện giờ, Thánh nữ Nguyệt Bộ của Vu Tộc đã tới Linh Tỉnh rồi, nàng ta đã bắt đầu bố trí mọi thứ, hơn nữa, vì Phạm lão tiên sinh cứu Linh Tỉnh của Thanh Giang, vì tạo phúc cho bá tánh mà không ngần ngại quyên góp toàn bộ tài sản của mình, thu mua long thạch, với thân phận là một lão tiên sinh nhưng ông không ngần ngại cầu xin một vãn bối như Phương nhị công tử, câu chuyện đang được mọi người ca tụng và lưu truyền một cách nhanh chóng…”