Chương 484: Giết hay là không giết
…
…
Lôi đình giữa thiên địa bỗng chốc tiêu tán toàn bộ.
Tất cả tựa như đều là ảo giác, chẳng có lôi đình, cũng chẳng có cái bóng kia, ngay cả bậc thang kia cũng là do pháp lực huyễn hoá mà ra.
Phương Thốn đã xuất hiện trên sơn cốc, vẫn còn giữ nguyên tư thế chắp tay.
Mà khí cơ trên người hắn đã chậm rãi thu liễm, trầm ngưng, thần tính vờn quanh thân tựa như mây mù.
“Phương nhị công tử, ngươi… vừa rồi ngươi…”
Mấy vị đồng học vội vàng chạy tới rồi lại không dám tới gần.
Nhất là Hạc Chân Chương lúc này đang ở sau cùng, nấp sau Mộng Tình Nhi thò đầu ra nhìn.
“Chỉ là phá cảnh mà thôi!”
Phương Thốn cười đáp, nhưng không nói lúc phá cảnh bản thân mình đã thấy những gì.
Nhưng có một điểm trước đây hắn đã đoán không sai, huynh trưởng quả nhiên để thứ tốt bên ngoài cánh cửa Thần cảnh cho mình!
Trên đủ loại trình độ mà nói, Thiên Đạo Công Đức Phổ với “Vô tương bảo thân kinh” đều là để chuẩn bị cho việc này.
Thấy vẻ mặt của từng người đồng học đều mang vẻ lo lắng cùng nghi hoặc, nhất là sâu bên trong nỗi lo ấy còn là sự bất mãn cùng không biết làm sao trước thế cục bây giờ, cùng với vẻ nặng nề và lo lắng không thể nào che giấu, trong lòng lại cảm thấy được trấn an đôi chút, mỉm cười nói với các vị đồng học: “Phá cảnh rồi, cũng hiểu rõ rồi, không biết các ngươi có hứng thú theo ta làm một chuyện không?”
Mọi người đều kinh ngạc cùng hỏi: “Chuyện gì?”
Phương Thốn cười nói: “Đương nhiên là đi nâng bình dầu lên…”
"Lên đường đi đến quận Thanh Giang."
Phương Thốn vừa phá cảnh, cuối cùng cũng không kéo dài thêm nữa, vừa cười vừa dặn dò xuống dưới.
Mấy vị đồng học xung quanh đều biết hắn ta xuất hiện lần này là để gom góp long thạch, nhưng lại không ngờ rằng hắn ta chỉ vừa mới đến giữa sơn cốc hoang dã đi dạo một vòng, chẳng làm gì mà đã muốn quay về thành Thanh Giang. Trong lòng bọn họ tất nhiên là lo sợ bất an, nhưng thấy Phương Nhị công tử đã chắc chắn như vậy, hình như trong lòng đã nắm chắc phần thắng, cho nên đương nhiên bọn họ cũng sẽ không hỏi nhiều, một đám vừa chờ mong lại vừa có phần kích động.
Mặc dù trong tim vô cùng tin tưởng nhưng trên đường cũng không nhịn được mà hỏi một câu: "Phương Nhị công tử, thật sự phải đi giao đấu với đám người kia một chút sao?"
Phương Thốn trả lời đơn giản: "Ta đã bắt đầu chạm trán với bọn họ từ lâu rồi."
...
Cũng vào lúc Phương Thốn đang ở trong dã cốc hiểu được đạo lý, ở chỗ cách Linh Vụ Tông hơn hai nghìn dặm, trên núi Xích Luyện, công tử nhà họ Bạch Bạch Hoài Ngọc ở trên không trung đã vung lên một cây đao, cho dù hắn ta thân phận cao quý đến mấy, gầm lên to đến mấy cũng đã đi tới điểm kết thúc của sinh mệnh rồi.
Mà ở xung quanh, các luyện khí sĩ của thất tộc chỉ lạnh lùng quan sát trận hành hình này của hắn ta. Hoặc có thể nói tuy rằng ánh mắt của bọn họ đang nhìn Bạch Hoài Ngọc nhưng trên thực tế lại chú ý đến xung quanh. Bởi vì bọn họ không biết nhát đao này có thể thuận lợi mà chém xuống hay không. Chẳng qua đối với bọn họ mà nói có thể trảm hay không đều như nhau cả.
Trước đây Thần Mục công tử Lục Tiêu đã mua chuộc Bạch Hoài Ngọc, muốn thoát khỏi Quỷ Quan, cuối cùng lại chấm dứt thất bại.
Bây giờ bọn họ làm mấy chuyện đó, người sáng suốt cũng nhìn ra được là đang dùng lại chiêu cũ. Chẳng qua bọn họ như này cũng không được xem là âm mưu. Bởi vì bọn họ đã có được sự chấp thuận của lão thái công Bạch gia. Lúc ấy, quả thật là định giết người.
Quỷ Quan xuất hiện chính là lúc cá cắn câu, tất nhiên là vui mừng. Quỷ Quan không hiện ra, cũng là một đao đoạn thủ, chuyện mua bán giữa thất tộc và phía nam sẽ mất hết. Đây là do Phạm lão tiên sinh và thất tộc cùng ra tay, không giống với việc của Thần Mục công tử. Tiểu bối mưu tính cuối cùng cũng không được chính xác. Tiền bối mưu tính lại vô cùng đơn giản, rõ ràng chỉnh tề.
"Dừng tay!"
Thế nhưng cũng vào lúc sắp rơi xuống, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn. Các vị luyện khí sĩ của thất tộc trong lòng đều mừng rỡ, sôi nổi nhộn nhịp nhìn về phía âm thanh vang lên.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một dáng người tu vi, hai tay giấu trong tay áo, bóng dáng lộ ra vẻ trầm lặng mà kiên định. Trên người người đó mặc áo choàng màu xám nhạt, tóc búi cao, cả người khí cơ nội liễm, cũng không nhìn ra có ý làm kình ngạc người khác. Duy có đôi mắt lúc này lạnh lùng nhìn ra, chính là Tiểu Từ tông chủ.
"Sao người đến lại là ngươi?"
Chư luyện khí sĩ đều nhướng mày, tất cả trở nên im lặng: "Không lẽ lại là ngươi?"
Nhưng ai cũng không ngờ tới, Tiểu Từ tông chủ hoàn toàn không nhiều lời với bọn họ, chỉ chậm rãi đi đến, tốc độ nhanh kinh khủng, dường như bên người nổi lên thần minh vô hình. Từng bước bước ra, thân hình đã đến gần một khoảng cách lớn, có cảm giác huyền diệu và kỳ lạ khó mà nói được.
"Người này ngươi không thể giết..."
Trong tiếng quát khẽ, hắn đã đột nhiên lấy đại tụ ra, pháp lực ở trên hư không đan vào nhau hóa thành tầng tầng mây đen u ám, trùng trùng điệp điệp rơi xuống. Gần như trong lúc rơi xuống đã che phủ đám luyện khí sĩ của thất tộc bên trong. Bất luận từ khí cơ hay sự kỳ lạ của thần minh, thậm chí là thân pháp kia thì vị Tiểu Từ tông chủ này rõ ràng đều là cao thủ mà trước đây bọn họ chưa từng gặp.
"Quả nhiên là hắn…"
Đám luyện khí sĩ của thất tộc kinh ngạc, vội vàng di chuyển.
Nếu đã dám giết người ở đây, nếu đã dám chạy theo Quỷ Quan, đương nhiên bọn họ đã có chuẩn bị trước. Trong lúc nhất thời, có người vội vàng kích động thi triển pháp lực, cũng có người đã lấy từ trong tay áo ra pháp bảo đặc biệt chuẩn bị cho Quỷ Quan, thậm chí ngay ở chỗ bọn họ đứng không quá trăm dặm, có vị luôn luôn ẩn núp trong bóng tối cũng đã nheo mắt lại, chỉ còn chờ Quỷ Quan hiện thân là ra tay.
"Đây chính là người có tội nặng nhất, sao ngươi dám ở đây ngang nhiên giết hại?"
Nhưng bọn họ ai cũng không ngờ rằng, Tiểu Từ tông chủ hết sức ra tay cũng đã rầm một tiếng vang khắp bốn phương.
"Rầm, rầm, rầm."
Theo hắn xuất chiêu, ở nơi xa hơn càng hiện rõ hơn mười bóng dáng vội vàng bay trên không phi tới, chính là đệ tử Thủ Sơn Tông cùng với hai vị xông vào đầu tiên thoạt nhìn cương nghị và đầy sát khí, nhưng lại là trưởng lão càng chạy càng chậm.