Chương 485: Giết hay là không giết (2)
Chỗ xa nhất cũng có nhiều bóng dáng hiện ra, đều tự ngậm cười quan sát cuộc chiến. Chính là các trưởng lão của Lạc Thủy Tông và Linh Vụ Tông, hình như bọn họ không phải vì ra tay mà đến, chỉ là đến để xem.
"Không đúng..."
Luyện khí sĩ của thất tộc kinh ngạc, nhận ra một vấn đề. Không phải Quỷ Quan đến mà là Tiểu Từ tông chủ của Thủ Sơn Tông. Lẽ nào vị tông chủ này chính là Quỷ Quan?
Đây là điều bọn họ không thể nghĩ ra được, mà ở trước mắt đây điều này cũng không quan trọng nữa, bất kể thân phận thực sự của đối phương là gì, lần này hắn đường đường chính chính đến với thân phận là tông chủ Thủ Sơn Tông, không để thất tộc có cơ hội giết người diệt khẩu. Hắn muốn nói ra nhân chứng bí mật của thất tộc. Chẳng ai nghi ngờ gì lý do này.
Mà nhìn vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên của những luyện khí sĩ của thất tộc ấy, đáy lòng Tiểu Từ Tông chủ phút chốc cũng phức tạp vô cùng.
Thân phận nhân minh trên danh nghĩa cầu không được công đạo mà biến thành Quỷ Quan, nhưng khác biệt là vào thời khắc sau cùng, đề nghị mà Phương Nhị công tử đưa ra lại là thu lại thân phận Quỷ Quan, đường đường chính chính lấy thân phận tông chủ Thủ Sơn Tông tham gia vào trong đó, xoay chuyển thế cục. Chuyện này làm hắn rất thoải mái.
...
Mặt khác, trong thành Thanh Giang, trên dưới đều bận rộn. Khi vị nhà Nam Lý kia đặc biệt phái tới công văn tân nhậm cổ vũ mọi người làm việc tốt, khi chính mình xoay người đi đến tiểu viện nghỉ ngơi thì đã thấy có người đang đợi hắn.
Đó là một người trẻ tuổi mặc hắc bào, tay cầm một cây quạt. Trên mặt người này nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn, lẳng lặng nhìn Nam Lý Tuyên Ánh, như là chờ hắn đã lâu.
"Ngươi là ai?"
Nam Lý Tuyên Ánh lấy làm kinh hãi, trầm giọng quát khẽ, phát hiện có chút không ổn.
Theo bản năng, hắn đã dự định thoát thân, cách cái tên người đầy âm khí này xa một chút.
Nhưng cũng vào lúc này, xung quanh đã có vô số khí tức khác, từ bốn góc của tiểu viện cùng lúc xông ra. Những khí tức mạnh mẽ mà đáng sợ này lại đều là cảnh giới Kim Đan, tương đương với bản thân.
Nếu chỉ là một người hai người thì còn được, nhưng là khí tức Kim Đan đầy bốn phía, còn có người trẻ tuổi trước mặt với nụ cười ôn hòa nhưng không an phận đây làm hắn cứng đờ cả người, kế sách thoát thân cũng không khả thi nữa rồi.
Hắn rất tự tin với tu vi của mình, cũng hiểu rõ rằng bản thân tuyệt đối không thể cùng lúc đối phó được những người này. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không rút đi nhưng trong lòng cũng nghi ngờ. Những người này rốt cuộc là ai, làm sao dám to gan như vậy, dám xông vào tiểu viện của quận phủ.
Mấu chốt chính là hiện giờ quận phủ canh phòng nghiêm ngặt, sao bọn họ dám đến đây?
"Ta họ Lâm, theo lệnh của một vị cao nhân đến đây tìm ngươi."
Người trẻ tuổi tay cầm quạt nhẹ nhàng cất bước đi về phía Nam Lý Tuyên Ánh, nhẹ giọng nói: "Lý do tìm ngươi rất đơn giản, đó là cần ngươi ở quận phủ giúp ta một số việc. Mà hồi báo của việc này đó là ở lúc thất tộc bị tiêu diệt. Ngươi có thể bảo toàn mạng sống cũng có thể bảo toàn được thê tử, con gái và nữ đệ tử kia cùng với mạng sống con riêng của ngươi."
Vẻ mặt Nam Lý Tuyên Ánh vừa sợ vừa tức giận, thậm chí cảm thấy hoang đường. Thằng điên này từ đâu đến mà nói đòi huỷ diệt thất tộc, đùa cái quái gì vậy? Chỉ có điều hắn bỗng nhiên nói chính xác người nhà lại làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
"Có phải ngươi cảm thấy lời ta nói rất vô lý?"
Người trẻ tuổi phe phẩy quạt giấy nhìn Nam Lý Tuyên Ánh, cười nói: "Hiện tại ngươi ở nhà Nam Lý cũng chỉ là một vị Nhị gia, mãi mãi cũng không thể nào vào được huyết mạch chính thống. Nhưng nếu như sẵn sàng góp sức cho chủ nhân của ta, ngược lại còn có khả năng tiến thêm một bước. Dĩ nhiên rồi, ta đến cũng chỉ để nói với ngươi một tiếng, không định thương lượng với ngươi, chọn ngươi đã là ngươi có phúc. Về phần đại thế của thất tộc trong lòng ngươi không dễ sụp đổ như thế… ha ha, cái này không cần suy nghĩ, trong thời hạn ba ngày, Thanh Giang sẽ không còn thất tộc nữa..."
Hắn vừa nói vừa lấy ra một viên đan dược màu trắng, nói: "Nuốt viên đan được này rồi nghe lệnh của ta, thế nào?"
Nam Lý Tuyên Ánh gần như sắp tức cười chết mất. Cái quái gì vậy, lấy bừa ra rồi muốn...
Suy nghĩ không kịp lóe lên, người trẻ tuổi kia đã thu lại viên đan dược, cười: "Ngươi không nuốt cũng không sao. Bởi vì thê tử, con gái, vị nữ đệ tử kia cùng với đứa con mà nữ đệ tử sinh ra của ngươi, thậm chí bảo mẫu của đứa trẻ ấy..."
"Bọn họ đều đã nuốt rồi."
"..."
Trong nháy mắt, đầu Nam Lý Tuyên Ánh sôi máu hừng hực, gần như chóng cả mặt, liền muốn rống to một tiếng, đánh nhau với người này. Thế nhưng vào lúc này, cửa tiểu viện đột nhiên mở ra, một vị văn thư đi vào.
Hình như hắn ta cầm tài liệu đến, có chút việc cần tìm Nam Lý Tuyên Ánh, nhìn thấy tình hình trong tiểu viện thì ngẩn ra làm cho Nam Lý Tuyên Ánh mừng rỡ.
Đến rất đúng lúc, chỉ cần văn thư này gọi to lên làm rối loạn tình thế là có thể thừa cơ bỏ chạy ra ngoài. Cho dù không địch lại những người này, cũng có thể kinh động đến các cao thủ khác trong quận phủ, nhiều người xông lên thì mấy tên này...
Nhưng hắn không ngờ rằng, sau khi vị văn thư này đơ ra lại giả vờ như không thấy mà đi lên, nhưng không đi về hướng Nam Lý Tuyên Ánh mà đi về phía người trẻ tuổi kia, nói: "Lâm tiên sinh, tài liệu về cuốn Địa tự đã xử lý xong rồi."
Người tuổi trẻ họ Lâm kia chau mày: "Chậm chạp vậy? Còn những cái khác đâu?"
Vị văn thứ ấy cung kính trả lời: "Cuốn Huyền tự và cuốn Hoàng tự cũng đang được xử lý, chỉ có cuốn Thiên tự..."
Nói xong quay đầu lại nhìn Nam Lý Tuyên Ánh một cái: "Nếu không có Nam Lý tiên sinh đóng dấu, sợ là phải lôi thôi một chút. Có điều là cũng không sao, nếu như hắn không chịu, vậy giết hắn đi. Tiểu nhân còn có vài vị có thể chọn, có thể giới thiệu cho tiên sinh."
"Vậy à..."
Người tuổi trẻ họ Lâm gấp quạt lại, hất mặt lên: "Giết hay không giết... đây?"