Chương 486: Tiểu lâu giảng đạo
Khi đoàn người Phương Thốn chạy tới thành Thanh Giang thì thấy được trong thành Thanh Giang đã là cảnh tượng náo nhiệt khác thường. Lục tông Thanh Giang đều đã có người đi đến thành Thanh Giang. Nguyên nhân là tất cả tông môn đều biết bây giờ cần bắt Quỷ Quan, chuyện cứu trị Linh Tỉnh rầm rộ như thế, bọn họ cũng không thể cứ giấu phần lớn đội ngũ trong môn, mà là sai đi ra tham gia vào trong. Nhưng việc đã đến nước này, có đến Linh Vụ Tông cũng chẳng ích gì. Đến thẳng trong thành Thanh Giang đợi, trong đó thậm chí bao gồm cả tên tông chủ Mộ Kiếm tông lòng dạ hẹp hòi bủn xỉn cùng với ba vị trưởng lão trong môn.
Mà một số đại nhân vật của thất tộc tựa như tộc trưởng của ít nhất bốn tộc hoặc là một số người chưa từng xuất hiện cũng đã đến đây, làm cho sóng ngầm nơi đây thêm phần mãnh liệt.
Chẳng qua bọn họ qua đây, hoặc là khiêm tốn, hoặc là không rõ ràng. Vả lại nguyên nhân trước đây Phạm lão tiên sinh từng nói luyện khí sĩ không thể tùy tiện thực hiện pháp thuật, phá rối sự yên tĩnh của dân chúng bách tính. Mà hiện giờ vào thời điểm mấu chốt này lại không có ai muốn chọc tức vị Phạm lão tiên sinh này. Bởi vậy mọi người đến đây đều lặng lẽ vào thành, tiếp đó chọn mấy nơi an toàn mà chờ đợi, không có động tĩnh gì nhiều. Duy có khi Phương nhị công tử đến đây thu hút nhiều ánh mắt. Bởi vì so sánh với những người tu vi cao, các đại luyện khí sĩ có địa vị không tầm thường kia thì Phương nhị công tử có vẻ rất ra giọng.
Hắn không chỉ không nhẹ nhàng vào thành, thậm chí ngồi pháp chu giữa không trung chạy đến thành Thanh Giang. Mây đen nghìn nghịt trên đỉnh đầu dân chúng.
"Trời ơi, ai mà kiêu ngạo như thế?"
"To gan, dám phá vỡ quy tắc thành Thanh Giang của ta sao?"
Vốn là thần tướng thủ thành cùng chưởng lệnh, vừa thấy pháp chu to lớn ngang trời mà đến trong lòng sợ hãi, theo bản năng muốn lên trước quát hỏi. Nhưng rất nhiều người chỉ lơ đi. Pháp chu mà mọi người quen thuộc lại càng thấy được công tử áo bào trắng trên thuyền, nhất thời lại yên lặng, lặng lẽ lui trở về. Sau khi bỏ qua chuyện này, bọn họ đều rất có năng lực phân biệt.
"Pháp chu thật uy phong..."
"Công tử tuấn tú khôi ngô."
"Không đúng, chẳng phải trước đây Phạm lão tiên sinh không cho pháp chu vào thành sao?"
Mà dân chúng bách tính của thành Thanh Giang cũng bị một màn pháp chu vào thành kinh động. Đầu tiên là tán thưởng theo bản năng, pháp chu to như vậy bay trên không lại có thể không rơi xuống, vừa dừng lại thì tỉnh ngộ, sôi nổi thăm dò công tử trên thuyền là ai.
Đợi đến khi biết được đó là Phương nhị công tử dương dương tự đắc của thành hiện giờ, cũng không biết có bao nhiêu người lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra. Mặc dù phần lớn công việc của Thủ Sơn Tông đều là do hai vị trưởng lão đứng ra, bởi thế trước mặt dân chúng, thanh danh của Phương nhị công tử không hẳn là vang dội ở thành Thanh Giang. Nhưng gần đây lời đồn từ các nơi vẫn làm cho hắn nổi tiếng hơn.
Một là hắn đến ngũ tông, để lại chữ trên tường đá, bẻ cành hoa làm kiếm… đồn đến. Sớm đã truyền nhau trên khắp đầu đường đầu phố. Hai là Phạm lão tiên sinh lấy thân phận quận thủ, không ngại khom lưng cầu xin vị Phương nhị công tử này xuất long thạch cứu Linh Tỉnh, từ lâu đã đồn thổi rồi. Nhất là thứ hai, do nhiều người cố ý thúc đẩy đã sớm truyền khắp thành rồi.
"Đám người Phạm lão tiên sinh vẫn chưa về thành, không ngờ Phương nhị công tử lại đến rồi, vả lại đi pháp chu lớn như vậy đến."
"Bên trong không phải đều là Long tử gì đấy chứ?"
"Hơ, đó là Long Thạch Tử, không phải Long Tử. Ta nghe lão Vương bên cạnh nhà nói đấy. Đồ vật này là dùng để lấp cái giếng đấy. Chỉ cần cái giếng ăn no rồi, tất cả mọi người sẽ sống tốt qua ngày. Đừng hỏi ta sống tốt như nào, nghe nói là nước giếng có thể trị bệnh."
"Đúng vậy, đúng vậy. Ta cũng nghe người bán bánh hấp nói, cái giếng đấy tốt lắm, uống nước trong đó là có thể no bụng, lấy từ nước suối trên núi về, để trên bếp một ngày không sao, ngươi đoán xem là như nào? Ngươi muốn uống ngũ gia bì, nó chính là vị ngũ gia bì. Ngươi muốn uống rượu thuốc, nó chính là vị của rượu thuốc… Ài, Phạm lão tiên sinh là vì dân chúng Thanh Giang đúng là hao tâm tổn sức rồi."
"Vị Phương nhị công tử này cũng vẫn không ỷ lại. Phạm lão tiên sinh xin hắn lấy bảo bối đi ra lấp giếng, hắn lại đến sớm thế, còn sớm hơn người của thất tộc, rõ ràng là người hiểu chuyện. Nhưng không biết bảo bối hắn mang tới nhiều không."
"Ôi, hắn tốt gì chứ! Nếu hắn thật sự là tốt thì còn cần Phạm lão tiên sinh đi cầu xin hắn sao? Không phải biết thành Thanh Giang chúng ta cần đồ vật này thì nên chủ động giao ra đây sao? Ài, chỉ là thương Phạm lão tiên sinh, một vị lão thánh nhân vì dân chúng Thanh Giang chúng ta không ngại tự hạ thấp địa vị chạy đi đến chỗ vị tiểu công tử nhà giàu này xin giúp đỡ, khiến người ta khâm phục mà."
"..."
Mà ở lúc cả thành Thanh Giang đang sôi nổi bàn tán thì Phương Thốn đang ở trên pháp chu nhìn toàn thành. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại ở tầng cao trên Tẩy Vân Lâu trong thành. Thế giới này đa số mộc lâu, xây dựng tinh xảo hoa mỹ, nhưng từ trước đến nay không xây cao. Tiểu lâu bảy tầng đã đột ngột từ mặt đất mọc lên, có thể nhìn thấy toàn thành.
"Chỗ này được đấy!"
Phương Thốn tìm được chỗ ưng ý rồi quay người về khoang thuyền, nói với tiểu hồ ly bên cạnh: "Đi sắp xếp một chút đi!"
"Vâng!"
Tiểu hồ ly thành thật trả lời, nhảy từ trên không trung xuống, đằng vân dừng ở tầng cao nhất của tiểu lâu bảy tầng này. Chỉ thấy tiểu lâu này như cái tháp, dưới rộng trên nhỏ, tầng trên cao nhất chỉ vuông vắn mười trượng, xung quanh bài trí mộc án bồ đoàn tinh xảo, chính là một chỗ uống rượu ngắm cảnh tuyệt vời. Lúc này, mấy phú thân lão gia đang ngồi bên cạnh vài vị nữ tử ca hát mua vui.
"Công tử muốn dùng chỗ này, các ngươi tạm thời đi chỗ khác uống rượu đi!"
Tiểu hồ ly nhìn thoáng qua mọi người trên lầu, nói nhỏ với bọn họ.
"Yêu… hồ ly..."
"Biết nói chuyện..."
"Tuổi tác vừa phải, vẻ ngoài cũng được..."
Phú thân trên lầu vừa thấy tiểu hồ ly thì ánh mắt nhìn nàng đăm đăm, theo bản năng mà khen ngợi. Nhưng tiểu hồ ly chẳng đe dọa được, bọn họ không ai động đậy.