Chương 487: Tiểu lâu giảng đạo (2)
Tiểu hồ ly nhìn nhìn xung quanh, cẩn thận đi tới trước mặt một vị phú thân, lấy một khối nghiên mực trên bàn ông ta, vì đây là chỗ lịch sự, trên bàn luôn có giấy và bút để lúc các vị quý nhân đây uống rượu vui vẻ nổi hứng làm thơ có thể huy bút miêu tả bất cứ lúc nào. Mà tiểu hồ ly giống như là đang hầu hạ bọn họ đặt bút, hai tay bưng nghiên mực lên. Sau đó...
"Bốp!"
Nghiên mực này bị móng vuốt của tiểu hồ ly niết đến vỡ tan tành, hai mắt to tròn của nàng ta nhìn mấy vị lão gia này.
"Cút mau!"
Mấy phú thân trên lầu ngây người hồi lâu, đột nhiên sợ đến tè ra quần, chạy lao cả vào nhau. Sau đó tiểu hồ ly dọn dẹp lại đống tàn tiệc trên lầu, tay chân nhanh nhẹn sắp xếp đồ đạc. Sau đó "vù" một tiếng nhảy ra ngoài, quay đầu lại nhìn tầng lầu sạch sẽ, gật đầu hài lòng.
"Phương nhị công tử muốn làm gì vậy?"
Trong khoang thuyền lúc này, đám người Hạc Chân Chương, Mạnh Tri Tuyết đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn Phương Thốn. Bọn họ không biết lúc này Phương Thốn đi tới thành Thanh Giang trước lại để tiểu hồ ly đi lấy tầng lầu đó làm gì. Cũng vào thời điểm này, xung quanh tiểu lâu không biết có bao nhiêu luyện khí sĩ đã tới rồi nhưng không hiện thân sớm, bất kể thân phận trên dưới, lúc này cũng đều nhìn từ xa. Không biết vị Phương nhị công tử này đang giấu giếm làm chuyện gì, cũng không vội đến nghe ngóng. Tình thế bây giờ đã định, trong lòng mọi người đều đã có tính toán, không hề muốn cùng Phương gia giao du quá sâu.
"Giảng đạo..."
Phương Thốn trả lời. Sau đó chính mình cũng cảm thấy không hợp lý lắm. Bản thân bây giờ cũng chỉ là tu vi Ngưng Quang Cảnh, nếu trâng tráo nói giảng đạo thì đúng là mất mặt nên giảng thích: "Ta vừa mới phá cảnh Ngưng Quang, có lĩnh hội được chút ít nên tìm chỗ chia sẻ trao đổi một ít, cũng hy vọng có thể cùng các vị đồng môn đều tự mình tiến bộ..."
Hắn vừa nói, ánh mắt đảo qua đám người Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi, Vũ Thanh Ly, Mạnh Tri Tuyết cười nói: "Đương nhiên, nếu có người ngoài tới nghe cũng không sao."
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt khác nhau, nhưng đều có vẻ chăm chú, sôi nổi theo hắn từ pháp chu bay xuống.
Mà nghe được Phương Thốn nói có thể cho người khác nghe giảng, Hạc Chân Chương lại đúng lúc đi tới không trung, trầm giọng quát khẽ: "Phương nhị công tử hôm nay giảng đạo kinh cho đài Tẩy Vân, các vị đạo hữu có hứng thú đều có thể đến tham gia nghiên cứu. Yên tâm đi, miễn phí đấy."
Phương Thốn quay đầu lại nhìn Hạc Chân Chương một cái, nghĩ thầm vì sao phải thêm sáu chữ cuối vào chứ?
Hắn cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ đi đến trong lâu, ngồi ở chỗ bàn sâu nhất bên trong, đợi mấy người Hạc Chân Chương, Mạnh Tri Tuyết, Vũ Thanh Ly, Mộng Tình Nhi cũng đều ngồi xuống rồi mới cười nói: "Ta từng nói chư tiên tông đạo hữu thường xuyên tổ chức tiên hội, đàm kinh luận đạo, luận bàn tham nghiên, chính là chuyện mẫu mực. Chỉ là chúng ta đều lăn lộn trong cõi hồng trần, ít có những ngày tụ họp được như ngày. Có điều hôm nay chúng ta đến sớm, lại không có việc gì khác, vừa hay lại nắm bắt được ít công phu, mượn cơ hội phá cảnh, cùng các vị đồng môn tâm sự."
Nói xong thì nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết, nói: "Mạnh sư muội, lúc trước đây ở thành Liễu Hồ ngươi chính là kỳ tài tu hành có tiếng, vượt qua tất cả chúng học viên ngang vai ngang vế, tu hành tiến bộ cực nhanh, căn cơ thâm hậu, thế gian khó tìm. Nhưng tại sao lấy nội tình của ngươi sau khi vào Cửu Tiên Tông lại bỗng nhiên gặp bình cảnh, mãi đến bây giờ cũng vẫn không có manh mối phá cảnh Ngưng Quang, thậm chí vốn căn bản của mình cũng có chút rối loạn rồi?"
Mạnh Tri Tuyết hãy còn có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Phương Thốn một cái, trước đây chẳng phải bản thân hỏi rồi sao? Mà Phương Thốn lại nhìn về phía Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi, cười: "Lão Hạc và Mộng Tình Nhi sư muội cũng như vậy. Mọi người không cần tự coi nhẹ mình như vậy, mọi người cũng đều có thiên tư nổi bật là nhân tài kiệt xuất giống vậy, nếu không cũng sẽ không từ trong hơn ba trăm đệ tử thành Liễu Hồ trổ hết tài năng ra để được tông môn lựa chọn, nhưng tại sao bây giờ vào tông môn rồi lại bình thường như bao người, không hề xuất sắc hơn?"
"Tu hành tiến bộ, thật có liên quan đến thiên tư sao?"
"Bắt đầu từ rất sớm, ta đã bắt đầu suy ngẫm vấn đề này, cho tới hôm nay thật cũng có chút tâm đắc."
“Người đời thường nói rằng có bốn cách để nuôi dưỡng hậu thiên chi khí, đó chính là đọc sách, truyền độ, thổ nạp, phục đan, trong đó đọc sách là cách quan trọng nhất, bởi vì đọc sách thánh hiền sẽ hiểu được những đạo lý lớn và có thể nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, nghe nói luồng khí tinh khiết này có thể sách với Tiên Thiên chi khí, dĩ nhiên điều này chỉ là được nghe nói chứ chưa từng có người nào nghe qua, giống như Hạc sư đệ vậy, kinh bản mệnh của hắn ta chính là Thư kinh và là người đọc sách thánh hiền, nhưng mà chúng ta cũng đã nhìn thấy tuy rằng căn cơ của hắn không tệ, thế nhưng cũng chỉ không kém so với những người tán tu tà tu kia mà thôi…”
Phương Thốn nói một cách vô cùng nghiêm túc nhưng cũng không hề nói ra những lời cao thâm nào.
Nếu như so sánh với hai từ “Giảng đạo” thì lúc này quả thật hắn lại thích hợp với “nghiên cứu thảo luận” hơn một chút.
“Vậy ta nên làm như thế nào mới được đây?”
Hạc Chân Chương nghe xong thì cảm thấy sửng sốt, hắn ta không biết tiếp theo phải làm thế nào mới có thể tỏ vẻ trông có mặt mũi hơn nên nhỏ tiếng mà dò hỏi một câu.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên mất rằng thật ra chúng ta cũng đã từng thảo luận về vấn đề này từ rất lâu về trước rồi sao!”
Phương Thốn mỉm cười và nhìn về phía hắn ta một cái mà nói: “Năm xưa khi ngươi đưa ta đến dạ phường để mua đan dược thì ngươi đã từng nói với ta rằng đọc sách hiểu đạo lý chính là cơ sở để luyện khí, đã sinh ra làm người thì càng phải đi ngay đứng thẳng thì bản thân sẽ có thể nuôi dưỡng được hậu thiên chi khí, đọc được sách và hiểu được đạo lý thì nội tức ở trong người càng trở nên thuần túy hơn.”