Chương 490: Phá vỡ xiềng xích (3)
Phương Thốn quay đầu nhìn về phía nàng ta và mỉm cười nói: “Mạnh sư muội, làm sao ngươi có thể tĩnh tâm mà tự hỏi rằng bây giờ ngươi rơi vào tình trạng bế tắc chính là bởi vì suy nghĩ quá nhiều và ý nghĩ quá hỗn loạn mà ngược lại không còn thuần khiết và thông suốt như trước đây nữa chứ? Nếu như đã làm người và làm việc thì không thể xác định điều nào tốt hơn được, vậy thì tại sao lại bỏ qua những điều tốt hơn, chỉ cần hỏi bản thân rằng điều nào không hổ thẹn với lòng? Điều gì mới là điều mà bản thân thật sự muốn làm?”
“Thật ra từ trước đến giờ lòng ngươi không cần phải cảm thấy khó xử mà chỉ cần…”
“Giữ vững tâm ý ban đầu, sau đó…”
Phương Thốn khẽ thở dài một cái, toàn thân sáng rực lên và nhẹ nhàng chỉ về phía trái tim: “Phá vỡ xiềng xích!”
Dần dần, luyện khí sĩ xung quanh tiểu lâu càng ngày càng nhiều.
Có không biết bao nhiêu người, vốn là phụng mệnh sư tôn trưởng bối đến nghe ngóng tin tức, nhưng đến đây rồi lại bị Phương Thốn đang giảng đạo hấp dẫn lại, nhất thời không chuyển nổi bước chân, càng nghe càng mê mẩn, cũng có rất nhiều người vốn là để đệ tử nhà mình đến đây tìm hiểu, nhưng thấy đệ tử đi lâu vậy rồi mà còn chưa về nên cũng thay đổi bề ngoài một phen, lên lầu, nhưng nghe một hồi lại dần dần si mê.
Càng có vài người, vốn là ôm theo ý nghĩ chẳng thèm ngó tới, nhưng sau khi lắng nghe lại càng cảm thấy có đạo lý.
Phương nhị công tử chỉ là Ngưng Quang cảnh, cũng chỉ giảng đạo ở một tiểu lâu thế này, lúc nói chuyện không vận chuyển pháp lực, tự nhiên không thể ảnh hưởng đến toàn bộ đại thành Thanh Giang, thế nhưng thật không hiểu, toàn bộ thành Thanh Giang lúc này đều trở nên an tĩnh lại.
Tựa như tất cả trong thành chỉ có tiếng giảng đạo của Phương Thốn.
…
…
“Mọi thứ đều chỉ là hư vô, chỉ có trái tim là chân thật, chỉ có ý nghĩ là tồn tại.”
“Thế nên, ngoài đọc sách, truyền độ, thổ nạp, phục đan, còn có một chuyện đối với tu hành càng quan trọng hơn, đó chính là làm việc, chúng ta sống trong trời đất, trong ngực tràn ngập linh khí vạn trượng, nhưng lại rơi vào hồng trần, nhiễm phải tam độc thất hại, lại bị ăn mòn tâm trí, đạo ý suy giảm theo từng ngày, tâm bị tổn hại, đạo hạnh tự nhiên dần bị huỷ, đọc đạo lý thánh hiền lên thì cũng chẳng khó khăn gì, nhưng lĩnh ngộ được vô số đạo lý, sao khó mà đạt được tiến bộ?”
“Không gì khác, thế nhưng biết đã là gì, ngộ ra thì cũng là nông cạn mà thôi, tất cả căn nguyên chỉ nằm trong hai chữ “tri” và “hành” này thôi!”
“Biết rõ lòng người, hiểu rõ chí hướng, theo lý mà làm, mới có được đạo tâm tự tại!”
“Đạo tâm tự tại mới thấy được chân ý thiên địa, ngộ ra bản sơ bẩm sinh, có được tu vi tinh tiến!”
Trong tiểu lâu, Phương Thốn cũng đã tiến đến cuối cùng, mỉm cười nhìn đám người không biết xuất hiện từ lúc nào bên trong tiểu lâu này, cười nói: “Cái gọi là tu hành vốn chẳng có gì phức tạp cả, mọi người đều có linh khí bẩm sinh, ai ai cũng có thể tu hành, mà thiên tư cao thấp cũng không phải thứ không thể thay đổi được, nếu hành tâm tâm theo chính đạo, phá vỡ chướng ngại hồng trần là có thể tinh ý như thần, tu hành như thế chẻ tre…”
“Kia chính là đạo lý ta lĩnh ngộ ra từ tâm kinh, thế nhưng tu dưỡng tinh thần sao còn lo về trở ngại tu hành?”
Chúng tu nghe thế, có người kích động vô cùng.
Bỗng nhiên có một giọng nói khản đặc vang lên: “Vậy… vậy chúng ta cũng có thể tu hành sao?”
Chúng tu vô thức nhìn qua thì nhìn thấy người nói chuyện cư nhiên lại là một tên bưng ấm trà liên tục châm trà nước, đây vốn là tên sai vặt nhỏ trong lâu, bỗng chốc nghe thấy Phương Thốn giảng đạo thì lập tức nghiêm túc lắng nghe một hồi, trên mặt hiện lên vẻ ngờ vực cùng mê mang.
Thấy cả đám người đều nhìn hắn ta, trong lòng hắn đã hoảng hốt vô cùng, hai đầu gối mềm nhũn, gần như là muốn quỳ sụp xuống.
“Đương nhiên có thể!”
Phương Thốn lại mỉm cười nhìn hắn, nói: “Trong lòng mỗi người đều có thần tính, chỉ xem ngươi tìm ra nó như thế nào thôi…”
“Ta…”
Tên sai vặt kia không ngờ Phương Thốn sẽ trả lời hắn, càng không ngờ hắn lại cho mình câu trả lời khẳng định.
Nhất thời mọi người đều hồ đồ, ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Phân tích về tam độc thất hại của Phương nhị công tử, Lục Tiêu vô cùng bội phục, chỉ là… có hơi không rõ…”
Cũng vào lúc này, bỗng có một người nhẹ giọng cất lời, đám người quay đầu nhìn qua, nhất thời kinh sợ.
Chỉ thấy người đến thế mà lại là Thần Mục công tử Lục Tiêu, chẳng ai biết hắn ta đến khi nào, càng không biết hắn ta nghe được bao nhiêu.
Lúc này, hắn ta hơi vái chào, nói với Phương Thốn: “Những gì Phương nhị công tử vừa giảng, không ngoài phá vỡ chướng ngại đạo tâm, đạo lý tâm thông ý trực, Lục mỗ đọc qua điển tịch cũng từng thấy qua, cổ nhân vì tránh tạp niệm chốn hồng trần nên ẩn cư chốn sơn dã, có chút tương tự với những gì Phương nhị công tử vừa giảng, nhưng cổ nhân có thể tránh được hồng trần, nhưng chúng ta lại là những người lăn lộn chốn hồng trần, tục sự hỗn loạn tầng tầng lớp lớp…”
“Vốn là tiên chốn hồng trần, sao mới tu được đạo tâm tự tại?”
Phương Thốn nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ẩn cư chốn sơn lâm, lẩn tránh tục sự chốn hồng trần, cũng chỉ tu được một lòng dạ thanh tĩnh, không giúp ích cho thiên địa, không quan hệ đến bách tính, không tu được đại công đức, ngược lại là đám người hết lần này đến lần khác lăn lộn nơi hồng trần như chúng ta, thấy được bản chất của nhân tâm, đi ngược lại với đại thế mà lên, mượn tam độc luyện tâm, hoá thất thương thành ý giả, mới có thể gặp trở ngại phá trở ngại, tu được đạo tâm bất động, Lục tiểu hữu à…”
Hắn ta than nhẹ một tiếng, nhìn Lục Tiêu, nghiêm túc nói: “Trong chốn hồng trần cuồn cuộn, mới luyện thành một khoả thánh nhân tâm!”
“Hồng trần cuồn cuộn luyện thánh nhân?”
Thần Mục công tử Lục Tiêu im lặng thật lâu, mới thấp giọng nói: “Lại như đại thế giờ đây đã thành, Phương nhị công tử đã luyện thành cái gì?”
“Hoặc là nói…?”
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Phương Thốn: “Ngươi luyện như thế nào?”
Phương Thốn hướng về hắn ta, ánh mắt hai người đối nhau trong không trung, lộ ra có chút trầm mặc.
Hồi lâu sau, Phương Thốn bỗng cười nói: “Đang định luyện cho ngươi xem!”
…
…