Chương 489: Phá vỡ xiềng xích (2)
“Phương nhị công tử, ba phần độc của lòng người là gì?”
“Tham sân si!”
“Bảy phần hại của ý nghĩ là gì?”
“Vui vẻ, tức giận, sầu lo, suy tư, đau buồn, hoảng sợ, kinh hãi!”
“Những… Những điều này đều là bản chất của con người mà…”
“Dĩ nhiên là bản chất của con người, nếu không thì làm sao có thể nói rằng khó có thể tránh khỏi chứ?”
“Nếu như không tránh khỏi thì nên làm gì đây?”
“Từ lúc đầu thì không nên có ý nghĩ tránh thoát!”
Phương Thốn nhìn về phía Hạc Chân Chương và nói: “Hạc sư đệ, trong lòng ngươi muốn làm gì nhất?”
Hạc Chân Chương nhìn thấy có rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía hắn ta liền cảm thấy hơi khó chịu mà nhún vai nói: “Dĩ nhiên là diệt trừ tà ác bảo vệ chính nghĩa, lòng mang cả thiên hạ, ta tình nguyện kế thừa đạo lý thánh hiền và đi theo đại đạo hạo nhiên, giáo hóa muôn dân và giúp cho nhân gian trở nên trong sạch…”
Hắn ta còn chưa kịp nói xong thì Phương Thốn đã ngắt ngang lời của hắn ta và nói: “Không, ngươi không muốn!”
Vẻ mặt của Hạc Chân Chương lại càng trở nên khó chịu hơn, trong lòng hiện lên rất nhiều lời giải thích nhưng cuối cùng hắn ta vẫn muốn nói thật ở trước mặt Phương Thốn.
Hắn ta bất lực mà nhìn vào Mạnh Tri Tuyết một cái và nở một nụ cười khổ sở mà nói: “Từ rất lâu, ta cũng từng muốn học theo Mạnh sư tỷ mà làm một người tốt bảo vệ chính nghĩa và diệt trừ tà ác, nhưng mà ta thật sự học không nổi, người nào có thể học được và trở thành một người có tâm đạo kiên định như tỷ ấy chứ?”
Phương Thốn mỉm cười và nói: “Con người đã khác nhau từ lúc sinh ra thì cần gì phải gò ép giống như người khác, huống chi trong lòng của ngươi cũng không muốn làm như vậy, cho dù học theo nàng ta thì cũng chỉ là rập theo một khuôn, không chừng còn khiến cho tu vi tinh tiến trở nên khó khăn hơn, suy cho cùng vẫn là câu hỏi kia mà ta đã hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Phương Thốn nhìn vào hắn ta và mỉm cười nói: “Chẳng hạn như chìm đắm vào tửu sắc hay là trêu đùa ong bướm một cách vui vẻ…”
Đôi mắt của Hạc Chân Chương rõ ràng sáng lên một chút, thế nhưng rất nhanh lại trở nên u ám hẳn đi, hắn ta nói một cách kiên định:
“Không, bản mệnh của Hạc mỗ chính là Thư kinh, làm sao có thể làm những chuyện này được chứ?”
Những lời nói của hắn ta trông có vẻ rất đứng đắn và uy nghiêm nhưng mà dường như hắn ta càng nói lại càng cảm thấy chột dạ.
Phương Thốn mỉm cười nói: “Người nào nói bản mệnh Thư kinh không thể trêu ghẹo ong bướm được chứ, nếu như ngay cả những việc mà trong lòng bản thân thật sự muốn làm cũng không làm được thì làm sao có thể hiểu được đại đạo chân chính được? Hạc sư đệ là một con người ngay thẳng, nếu chỉ tình nguyện học đạo lý thánh hiền thì lại sợ sẽ bị người khác mắng làm việc chả đâu vào đâu, thế nhưng khi người khác mắng ta quá điên cuồng thì chẳng phải là không phải ta cũng mắng người khác nhìn không thấu hay sao?”
Những lời này vừa được nói ra, đôi mắt của Hạc Chân Chương đã trợn trừng hẳn lên và nhìn vào Phương Thốn một cách ngơ ngác, suýt chút nữa thì hắn ta đã mắng ra bốn chữ làm trái đạo lý.
Lý do khiến hắn ta không thể mắng ra là bởi vì những lời nói của Phương Thốn thật sự như đánh thẳng vào tim của hắn ta.
Lúc này xung quanh lại càng ngày càng có nhiều luyện khí sĩ tụ tập và cũng nghe đến mức trố mắt đứng nhìn, bọn họ đều nghe thấy những điều chưa từng nghe thấy nhưng lại cảm thấy vô cùng hứng thú, thế là từng người một đều ngồi xuống, còn có một số người đã thật sự nghe đến mức khắc ghi vào trong lòng…
“Đi dạo lầu hoa có thể gia tăng tu vi sao?”
Mộng Tình Nhi ở một bên nhìn vào Hạc Chân Chương mà cảm thấy hơi kinh ngạc và nói: “Vậy ta phải làm sao đây?”
“Điều phù hợp với Mạnh sư muội thì sẽ không hợp với Hạc sư đệ, điều phù hợp với Hạc sư đệ cũng sẽ không phù hợp với ngươi…”
Phương Thốn mỉm cười nhìn sang Mộng Tình Nhi mà nói: “Điều mà ngươi muốn làm nhất ở trong lòng là gì?”
“Ta…”
Mộng Tình Nhi nhìn vào Phương Thốn một cái và lại trả lời nghiêm túc hơn những người bên cạnh: “Ta muốn làm đệ tử chân truyền của Vân Hoan Tông… Không, có lẽ sẽ mạnh hơn đệ tử chân truyền một chút, ta thích Nhiếp Hồn Pháp của Vân Hoan Tông, đặc biệt là loại khiến cho dân chúng đảo điên, ta mong rằng bản thân có thể tu luyện đến giới hạn cao nhất để cho nam nhân khắp thế gian đều yêu thích ta… Sau đó ta sẽ không thèm để ý đến bọn họ và đá từng người một trở về!”
“Sau khi đá trở về thì bọn họ còn phải quay trở lại, giống như kiểu người đá mãi không chịu đi vậy…”
Tất cả nam nhân ở trong lầu đều cảm thấy kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Mộng Tình Nhi với vẻ mặt hết sức kỳ quái.
Thậm chí vẻ mặt của Phương Thốn cũng trở nên hơi kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm vào Mộng Tình Nhi một lúc rồi mỉm cười gật đầu.
Mộng Tình Nhi lại giật mình mà nói: “Điều này cũng được à? Đây là một nữ nhân hư hỏng đấy!”
“Trái tim không có thiện hay ác nhưng ý nghĩ lại có xấu và tốt, trong tâm ý sẽ có ý nghĩ thông suốt về đại đạo!”
Phương Thốn mỉm cười và nhìn về phía Mộng Tình Nhi mà nói: “Mộng sư muội, ngươi vừa lên đã phủ nhận tâm ý của mình thì làm sao có thể nhìn thấy sự chân thật được chứ?”
Mộng Tình Nhi giống như đã mở ra một cánh cửa mới vậy khiến cho nàng ta cảm thấy sửng sốt.
“Phương nhị công tử, điều này… điều này không đúng lắm đâu…”
Mạnh Tri Tuyết nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng sững sờ, nàng ta đột nhiên vội vàng nói: “Nếu như, nếu như thật sự giống như những gì mà ngươi đã nói thì tất cả mọi người đều làm theo ý muốn của bản thân mà bất chấp cả sự nhân từ, chính nghĩa và đạo đức, vậy thì chẳng phải… tất cả mọi người đều sẽ trở thành những người ích kỷ chỉ biết cái lợi cho mình và không biết xấu hổ hay sao?”
“Lòng người sẽ tự có suy nghĩ về cái thiện và cái ác, người nào lại nói làm theo ý muốn thì sẽ trở thành người ích kỷ chứ?”