Chương 496: Thích khách Thiên Hành Đạo
“Quả nhiên là thật miễn cưỡng…”
Ngay cả tông chủ cùng các trưởng lão của một số tông môn đứng xung quanh cũng không khỏi biến sắc.
Trước đó bọn họ cũng đoán được Phương nhị công tử sẽ không phục, dù gì hắn cũng là đệ đệ của tiên sư Phương Xích, nhưng ai ngờ rằng hắn không những không phục, còn làm trò trước mặt bá tánh, trực tiếp khiêu chiến với uy danh cùng danh vọng của Phạm lão tiên sinh?
Mọi người đều biết Phương nhị công tử đi ra từ ngũ tông, nổi danh lên nhờ lĩnh ngộ điển kinh và kinh nghĩa.
Hơn nữa, xác thật hắn cũng đạt được một số thành tựu nhất định trong các tông các tộc ở Thanh Giang, thanh danh cũng rất lớn.
Nhưng làm sao hắn so sánh được với Phạm lão tiên sinh?
Hai bên hoàn toàn không cùng một cảnh giới…
Trong thành Thanh Giang, không ai có thể so sánh danh vọng với Phạm lão tiên sinh, sợ là thần vương, tiên điện còn không so được…
Vào lúc vô số tạp âm chất cao như núi vang đầy trời thì trong đám người hỗn loạn, một nam tử choàng áo bào từ từ đứng lên, hắn chậm rãi đi về phía trước, bộ dáng vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đám người điên cuồng, hỗn loạn, không một ai chạm được vào góc áo của hắn, tranh thủ lúc này, hắn rút một thanh kiếm từ thắt lưng…
Kiếm đã nằm trong tay.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
…
…
“Ha ha ha, hay lắm hay lắm…”
Đứng ở trên cao, Phạm lão tiên sinh cực kỳ hài lòng với tiếng mắng chửi của bá tánh, ông ta nhếch mép cười, giơ ngón tay chỉ về phía trước, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Lão phu nể mặt ngươi là vãn bối, nể giao tình của huynh trưởng ngươi với ta nên cho ngươi cơ hội, chừa lại cho ngươi đường sống, nhưng không nghĩ tới ngươi đến đây nói năng bậy bạ, bất kính trưởng bối…”
Khi ông ta nói, tiếng la hét của bá tánh ở xung quanh bị áp xuống, nhưng trong lòng lại ấp ủ cơn giận dữ đang bùng lên mạnh mẽ hơn.
Phạm lão tiên sinh cảm thấy sự tức giận đang đè nén xung quanh mình, ông ta biết rằng mình không thể chịu đựng được nữa, ngay cả ông ta cũng bị cuốn vào cơn giận dữ đó, lúc này, các bá tánh càng thêm tôn kính ông ta, nếu ông ta lại tiếp tục nhẫn nhịn thì không thích hợp lắm, chỉ trong chốc lát ông ta đã nghĩ thông suốt, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, quát: “Lão phu có nhẫn nhịn thì cũng không nhịn được người khác bôi nhọ thanh danh của mình như vậy…”
“Người đâu…”
Ông ta chỉ tay về phía trước và ra lệnh cho mọi người cùng nhau bắt lấy Phương nhị công tử.
Trong mắt nhóm Luyện Khí sĩ của thất tộc ở xung quanh lóe lên kinh hỉ cùng quang mang.
Không ai nghĩ rằng Thủ Sơn Tông cùng Phương nhị công tử sẽ đi nước cờ như vậy, quả thực là một trận đại thắng dâng đến tận cửa.
Người của các tông môn đều kinh ngạc, hơi lộ ra bất đắc dĩ.
Thần Mục công tử đi theo phía sau Phương Thốn, nhìn bóng dáng của Phương Thốn với vẻ thất vọng.
…
…
Vào lúc này, Phương Thốn đang đối mặt với sự tức giận tràn ngập của bá tánh.
Trên mặt hắn bỗng nhiên nở một nụ cười.
Phạm lão tiên sinh giơ tay chỉ về phía hắn, hắn cũng chậm rãi giơ tay chỉ về phía Phạm lão tiên sinh…
Như muốn nói cái gì.
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang bỗng nhiên bay ra từ trong đám người.
Đang lúc bá tánh điên cuồng phẫn nộ như tầng tầng lửa cháy thì một đạo kiếm quang xuất hiện đột ngột như thế chẳng khác gì hàn băng bay ra, khí tức kinh dị, hầu như ngay cả bá tánh cũng cảm nhận được lửa giận của nó, đó là một loại khí tức áp lực trấn ở giữa cổ.
“Không hay rồi…”
Luyện Khí sĩ có tu vi cao thâm nhất thời cảm thấy không ổn, lo lắng kêu lên.
Những người bên cạnh Phạm lão tiên sinh đem hết hộ thân pháp bảo quăng ra giữa không trung.
Ngay cả Phạm lão tiên sinh cũng cảm thấy sợ hãi với loại khí tức như vậy.
Sau đó, trước mắt tất cả bá tánh, một đạo kiếm quang đột nhiên bay lên chín tầng mây khiến cho hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, tạo ra một loại khí tức quỷ dị đến cực điểm, giống như tia chớp, chém tới giữa không trung…
Phương Thốn!
“Bốp” một tiếng, áo bào trắng của Phương Thốn nhiễm máu, hắn hét lên một tiếng rồi ngã gục giữa không trung.
Yết hầu của tất cả mọi người như bị thắt chặt lại.
Bọn họ ngơ ngác nhìn bóng người ngã xuống mà cứ ngỡ mình nhìn thấy ảo giác.
Một nhát kiếm như chặt đứt sự phẫn nộ của bọn họ, cũng chặt đứt suy nghĩ bọn họ, chặt đứt cuồng nhiệt bọn họ…
…
…
“Thiên Hành Đạo…”
Thời gian dường như trở nên rất chậm.
Không biết qua bao lâu, một Luyện Khí sĩ tông môn mới lấy lại phản ứng, thất thanh kêu to: “Là thích khách Thiên Hành Đạo?”
“Thích khách Thiên Hành Đạo đang ám sát Phương nhị công tử…”
"Thiên Hành Đạo?"
Ầm một tiếng, cả quận Thanh Giang đều loạn cả lên.
Hình như Phương nhị công tử trên không trung trúng một kiếm kia, khi máu nhuộm đỏ áo bào trắng, hàn ý của một kiếm kia mới đột nhiên rơi xuống từ trên không trung, trong khoảnh khắc đó, dân chúng khắp thành cũng cảm giác được hàn ý của kiếm ý này, khơi dậy nỗi sợ hãi trong lòng, bọn họ hét lên, chân nhũn cả ra, ngã ngồi trên mặt đất, giật lùi về phía sau...
Thích khách!
Lại có thích khách dám vung kiếm giết người ngay trước mắt đám đông sao?
Trời ơi phản rồi…
Mà khi dân chúng hoảng sợ chạy tán loạn, các luyện khí sĩ xung quanh đều kinh ngạc, háo hức ôm lấy, vội vàng vây quanh, trước đó, phản ứng đầu tiên là lập tức nhìn xung quanh, xem trong đám người, có kiếm quang nào bay ra ngoài không.
Ngược lại đám người Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi, sắc mặt hoảng hốt, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, vội vàng chen qua vô số người, lao đến chỗ Phương nhị công tử rơi từ trên trời xuống, đỡ lấy hắn. Khi họ nhìn thấy chiếc áo bào trắng thấm máu trên người hắn, cảm giác kinh hãi trong lòng họ càng dâng cao: "Rốt cuộc là ai mà dám ra tay với Phương nhị công tử?"
Theo sát bọn họ là luyện khí sĩ của các tông môn, ai cũng tỏ vẻ kinh sợ.
Một mớ hỗn độn.
Năm đó, Phương Xích tiên sư cũng từng bởi vì vạch trần chuyện dân chúng trong bán kính ba nghìn dặm Lăng Châu bị trộm sinh cơ, bị thích khách của Thiên Hành Đạo đuổi giết, cũng bởi vì chuyện đó, khiến cho ký ức đáng sợ về Thiên Hành Đạo với các tông môn ở Thanh Giang vẫn còn như mới, ai mà ngờ được thích khách của Thiên Hành Đạo sẽ tái xuất?